CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Sau khi đi thăm mộ các anh em đã chết trận, Giang Cung Tuấn lại trở về bệnh viện quân khu.

Mãy chục người đã trả giá tính mạng vì anh, anh rất tự trách, rất áy náy. Anh phải sống sót, kể thừa sứ mệnh của mấy chục người đó, bảo vệ quốc gia bằng thân thể của mình.

Bệnh viện quân khu.

Giang Cung Tuấn lấy ra chiếc hộp tìm được trong hang động đá vôi dưới lòng đất từ trong ngăn tủ. Chiếc hộp đó có màu đen, khắc họa rất nhiều hình vẽ hoa văn bí ấn. Hộp này kín mít, ngay cả ổ khóa cũng không có, nhưng nếu quan sát thật kỹ thì sẽ phát hiện trên hộp có rất nhiều lỗ kim nhỏ xíu. Giang Cung Tuấn đã sớm phát hiện, chẳng qua lúc ở hang động đá vôi xảy ra biến cố, anh cũng chưa kịp cân nhắc, chưa kịp suy nghĩ kỹ.

Nhìn chiếc hộp màu đen trên bàn, Tiêu Dao Vương không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc đây là thứ gì mà đáng để cậu làm to chuyện đi tìm nó vậy?”

Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu: “Tôi cũng không rõ nữa. Phải mở ra mới biết được”

Tiêu Dao Vương nói: “Lúc cậu hôn mê, tôi đã xem kỹ chiếc hộp này rồi, hoàn toàn không thể mở được!”

Một sợi dây thép rơi ra từ ống tay áo của Giang Cung Tuấn. Anh câm dây thép, nó lập tức tách ra, biến thành từng cây kim châm nhỏ xíu.

Giang Cung Tuấn cầm một cây, cắm vào lỗ kim trên hộp. Kích cỡ vừa khớp, cây kim hoàn toàn đâm vào. Giang Cung Tuấn lần lượt lấy mấy cây kim khác đâm vào lỗ kim. Không nhiêu không ít, trên hộp có tổng cộng là một trăm lẻ tám lỗ kim, hoàn toàn trùng khớp với tám mươi mốt kim nghịch thiên.

Khi Giang Cung Tuấn cắm cây kim cuối cùng, “cạch” một tiếng, chiếc hộp mở ra.

Trong hộp là một cuốn sách thật dày.

Tiêu Dao Vương và Hứa Linh đều không nhịn được nhìn thứ trong hộp. Đó là một cuốn sách đã ố vàng, trên bìa sách còn có mấy chữ cổ. Đây là chữ viết từ ngàn năm trước, rất cổ xưa, nếu chưa từng học cổ văn thì sẽ không thể hiểu được nó có ý gì. Trùng hợp là Giang Cung Tuấn đã được học tập.

“Y Kinh, cuốn hạ”

Thấy dòng chữ này, Giang Cung Tuấn khẽ run lên.

“Cuốn hạ của Y Kinh ư?” Giọng anh trở nên run rẩy. Năm đó anh nhận được cuốn sách chính là Y Kinh, trong đó ghi chép lại rất nhiều y thuật đã thất truyền. Nhưng nội dung nòng cốt của cuốn sách y đó không phải là y thuật, mà chủ yếu giảng giải về khả năng tự chữa trị của cơ thể người. Tất cả các loại y thuật đều chỉ phục vụ cho năng lực tự chữa trị của con người mà thôi. Anh không ngờ Y Kinh còn có cuốn hạ.

Anh cầm cuốn sách lên, mở trang đầu tiên.

Trang đâu ghi chép rất nhiều chữ nhỏ, Giang Cung Tuấn nghiêm túc đọc. Đây chính là cổ văn.

Mặc dù trước kia anh từng học loại chữ này với ông nội, nhưng nó viết quá chỉ chít, anh cũng phải cố hết sức để nhận mặt chữ, muốn hiểu được lại càng tốn công hơn.

Tiêu Dao Vương cũng xem thử, phát hiện mình hoàn toàn không hiểu được loại chữ này, cho nên ông cũng không nhìn nữa mà ngồi một bên chờ Giang Cung Tuấn xem xong rồi nói tiếp.

Hứa Linh cũng tò mò, đây là công pháp tu luyện nội gia chăng?

Đọc xong một tờ, Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi. Hứa Linh không nhịn được hỏi: “Sao rồi anh Giang? Là thứ mà anh cần hả?”

Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu: “Không phải”

“Hả?” Hứa Linh cả kinh đứng dậy: “Tốn công nửa ngày, chết bao nhiêu người mà lại không phải là thứ anh cân ư?”

Giang Cung Tuấn chợt nở nụ cười, đã lâu rồi trên gương mặt tái nhợt của anh mới xuất hiện nụ cười.

“Còn tốt hơn cả những gì anh cần”

“Hả?” Hứa Linh lại khiếp sợ.

Tiêu Dao Vương nói: “Cậu Giang, đừng thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc nó là thứ gì vậy?”

Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi, từ tốn nói: “Mười năm trước, tôi nhờ cơ duyên đưa đẩy mà tiến vào hang động đá vôi đó, tìm được một cuốn sách thuốc, học được rất nhiều y thuật, còn chiếm được tám mươi mốt cây kim châm”

Giang Cung Tuấn đóng hộp lại. Khi nắp hộp vừa khép lại, những cây kim châm cắm trong lỗ lập tức bắn ra. Giang Cung Tuấn cầm một cây, ngay sau đó, những cây kim khác lần lượt bay ra, nối liền với nhau một cách chính xác, biến thành một cây dây thép nhỏ xíu. Giang Cung Tuấn giải thích: “Đây chính là tám mươi mốt kim nghịch thiên, từ trước tới giờ tôi chưa từng biết rõ tác dụng của chúng, chỉ coi như vũ khí giết người. Thì ra tôi vẫn đại tài tiểu dụng”

“Hửm”” Hai người đều nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn giải thích: “Y thuật mà tôi học được từ mười năm trước chỉ là cuốn thượng.

cơ thể sẽ bị anh bài trừ ra ngoài”

“Tuyệt quái!” Hứa Linh kích động kêu lên.

“Thật không ngờ cậu đã đụng vào ngưỡng cửa chân khí rồi” Tiêu Dao Vương kinh ngạc nhìn Giang Cung Tuấn. Sức mạnh của Giang Cung Tuấn hơn xa những gì ông nghĩ.

“Hửm?” Giang Cung Tuấn cũng nhìn ông, hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ anh Tiêu Dao cũng biết về sự tồn tại của đại tông sư võ đạo?”

“Ừ” Tiêu Dao Vương gật đầu nói: “Tôi từng nghe nói rồi. Nếu cậu không có việc gì thì tôi cũng đi làm việc đây” Tiêu Dao Vương không nhiều lời mà nói xong rồi rời đi.

Nhìn Tiêu Dao Vương rời đi, Giang Cung Tuấn không khỏi cau mày. Chuyện đại tông sư võ đạo anh cũng mới biết gần đây thôi, anh không ngờ Tiêu Dao Vương lại biết, hơn nữa hình như ông ấy Còn cuốn sách trong hộp này là cuốn hạ, bên trong ghi chép cách sử dụng tám mươi mốt kim nghịch thiên.

Cuốn hạ của Y Kinh rất thần kỳ. Nó không chỉ ghi chép cách tu luyện chân khí, sử dụng chân khí như thế nào, càng giảng giải cách sử dụng tám mươi mốt kim nghịch thiên. Nếu có thể so sánh thì y thuật mà mười năm trước anh học được tương đương với học bảng chữ cái tiếng Anh, còn cuốn sách thuốc này chính là lắp ghép các chữ cái đó lại, tạo thành những từ vựng khác nhau, hình thành những chữ viết khác nhau.

Hứa Linh lộ vẻ vui mừng, hân hoan kêu lên: “Nói vậy thì anh được cứu rồi hả?”

“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Có cuốn hạ của Y Kinh thì anh có thể dựa theo phương pháp ghi chép trong này để tu luyện ra chân khí.

Chỉ cần có chân khí thì đương nhiên cổ độc trong còn có tâm sự. Nhưng Giang Cung Tuấn không suy nghĩ nhiều Hứa Linh hỏi: “Anh Giang, anh đói chưa?”

“Ừ” Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu: “Hơi đói”

“Em xuống căn tin lấy đồ ăn cho anh” Hứa Linh nói rồi rời đi Giang Cung Tuấn năm trên giường bệnh, lật cuốn hạ của Y Kinh. Trang đầu tiên của cuốn sách này giới thiệu chỉ tiết vê chân khí, cùng với cách tu luyện và vận dụng chân khí.

Chân khí là cái gì? Khí, là gốc của con người Trong sách thuốc này viết rằng trong cơ thể mỗi người đều có thứ gọi là khí. Khí tức là khí huyết, tỉnh khí, thần khí, ba thứ một thể, gản kết chặt chế với nhau. Thân thể càng mạnh thì huyết khí, tỉnh khí, thân khí lại càng mạnh. Khí càng mạnh thì năng lực tự chữa trị của bản thân cũng càng cao.

Khi khí mạnh đến một mức độ nhất định thì có thế hội tụ khí vào chỗ, ngưng tụ nó lại, bùng nổ sức mạnh đáng sợ, ấy chính là chân khí “Tĩnh tâm, ngưng thần, cảm giác”

“Từ chân đến đầu, ý niệm từng ngưng tụ”

Giang Cung Tuấn đọc ghi chép của sách thuốc về chân khí, đọc những lời cảm ngộ về chân khí. Mặc dù ngôn ngữ rất thâm ảo, nhưng cũng không khó hiểu. Giang Cung Tuấn làm theo, anh chậm rãi tính tâm, đầu óc thả lỏng, trở nên trống trải. Anh đang cảm nhận cơ thể mình, từ chân dần dần lên trên, mãi tới bộ não. Dần dà, anh cảm nhận được dòng máu của mình đang chảy, anh cảm nhận được một luồng khí năm trong dòng máu, mặc dù rất mỏng manh, nhưng anh vân có thể cảm nhận được nó.

“Anh Giang…” Một giọng nói vang lên. Giang Cung Tuấn phút chốc bừng tỉnh, cảm nhận với khí cũng tan biến “Ăn cơm đi”

Giang Cung Tuấn nhìn Hứa Linh bưng đồ ăn tới, buông sách thuốc xuống. Tính tâm cảm ứng một hồi, anh cảm thấy trạng thái tỉnh thân của mình khỏe khoăn hơn nhiều.

“Khí sắc của anh trông khỏe hơn rồi đây” Hứa Linh đặt đồ ăn lên bàn, thấy gương mặt tái nhợt của Giang Cung Tuấn có chút hông hào, không khỏi nói “Ừ” Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu, nói: “Sách thuốc này rất thần kỳ, phương pháp minh tưởng được ghi lại trong này có thể nhanh chóng xua đuổi sự mệt nhọc, khiến máu chảy nhanh hơn Máu là gốc rê của con người, máu lưu thông thì bệnh gì cũng hết.”

“Em không hiểu.” Hứa Linh lắc đầu, nhưng gì mà Giang Cung Tuấn nói quá thâm ảo.

Bình luận

Truyện đang đọc