CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Chỉ nháy mắt Giang Cung Tuấn đã ngây ngẩn cả người, hỏi: “Đang yên đang lành vì sao lại không thấy người đâu nữa?”

“Ôi” Hứa Linh thở dài nói: “Đêm qua cô ấy đã có chút là lạ, cô ấy hỏi em rất nhiều vấn đề không thể giải thích được”

“Vấn đề gì?”

“Nói chung là cô ấy cảm thấy cô ấy tới tìm anh là phiền phức tới anh, khiến anh khó xử. Cô ấy cảm thấy vì cô ấy nên anh mới không ở nhà họ Đường, do đó mới đến nhà Đan Thiến. Lúc sáng hôm nay không thấy cô ấy đâu, ngay cả hành lý cũng đã dọn sạch.”

Giang Cung Tuấn nghiêm túc hẳn lên.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau đi tìm: “Anh… anh biết đi đâu tìm được?” Giang Cung Tuấn cũng không biết phải đi đâu.

Hứa Linh nói: “Chắc chắn cô ấy đã trở về thủ đô, hiện tại hẳn còn chưa tới sân bay. Lấy khả năng của anh đương nhiên có thể chặn lại.”

“Ừm”“

Giang Cung Tuấn gật đầu, sau đó nhanh chóng xuống lầu.

Giang Vô Song cũng đã rời giường, đang lợi dụng chân khí khu trừ vô số hàn khí trong cơ thể Đan Thiến.

Thấy Giang Cung Tuấn đi xuống lầu, Giang Vô Song cũng dừng lại.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Tình huống thế nào?”

Giang Vô Song nói: “Tạm thời không có gì đáng ngại. Hiện tại đừng động tới Thiến Thiến, anh đi tìm Đình Thi về đi. Tuy mới tiếp xúc với cô ấy không lâu lắm, nhưng em có thể nhìn ra cô gái kia cũng không xấu, rất biết suy nghĩ cho người khác. Cô gái tốt như vậy anh chớ phụ cô ấy.”

“Anh đi ra ngoài xem thử xem”

Giang Cung Tuấn đi ra cửa.

Còn chưa ra khỏi cửa Hứa Linh đã kêu lên: “Em tới công ty trước, có thể đưa cô ấy về hay không anh cũng nhớ báo cho em một tiếng”

“Đã biết”

Giang Cung Tuấn hô một tiếng sau đó ra khỏi cửa.

Sau khi rời khỏi biệt thự, anh lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Y Đình Thi.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã khóa máy, xin liên lạc lại sau.”

Giang Cung Tuấn gọi điện thoại nhưng Y Đình Thi đã khóa máy, anh không thể gọi được.

Anh ngẫm nghĩ một lát sau đó gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương.

Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, trong điện thoại truyền đến giọng nói của: “Anh Giang, trở lại rồi?”

“Ừm” Giang Cung Tuấn nói: “Tiêu Dao Vương, phiền phức ngươi một việc, ngươi lập tức liên hệ sân bay, tàu G, bến xe, cho tôi chặn lại một người.”

Tiêu Dao Vương hỏi: “Ai?”

Giang Cung Tuấn nói: “Y Đình Thi”

Nghe vậy, Tiêu Dao Vương nhíu mày, nói: “Giang Cung Tuấn, nếu là chuyện công tôi cậu là chuyện đương nhiên, thế nhưng nếu là chuyện riêng của cậu lại muốn tôi vận dụng quyền lực giúp cậu, một khi truyền ra ngoài…”

“Anh Tiêu Dao, lần này là lần cuối cùng, hơn nữa thế cục hiện tại rất không rõ ràng, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm tôi, không biết có bao nhiêu người đang nhắm vào.

người bên cạnh tôi. Đình Thi đi vào lúc này, nếu gặp nguy hiểm, nếu bị kẻ địch bắt đi thì sao bây giờ”

“Một lần cuối cùng”

Tiêu Dao Vương cúp điện thoại.

Sau đó hạ một mệnh lệnh, thông báo cho sân bay, trạm xe lửa, bến xe, bến tàu… Một khi phát hiện Y Đình Thi rời đi lập tức ngăn lại.

Giang Cung Tuấn cũng trực tiếp bắt xe tới sân bay.

Tuy anh không biết Y Đình Thi chọn phương thức gì để trở về, nhưng đi máy bay hẳn là chọn lựa hàng đầu. Anh phải chạy tới sân bay mới có thể đưa người về.

Đêm qua Y Đình Thi đã suy nghĩ thật lâu.

Cô ta cảm thấy vì sự xuất hiện của mình mới khiến Giang Cung Tuấn lâm vào tình cảnh khó có thể lựa chọn.

Cô ta biết Giang Cung Tuấn là chiến thần, là anh hùng dân tộc, nhất ngôn cửu đỉnh. Vì một câu hứa hẹn anh mới bỏ qua Đường Sở Vi mà anh yêu.

Cô ta rất muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, nhưng cô ta lại không muốn phá hư hạnh phúc của người khác.

Cô ta cảm thấy bản thân mình nên rời đi.

Sau khi cô ta rời đi rồi, Giang Cung Tuấn cũng sẽ không cảm thấy khó xử nữa.

Cho nên trời còn chưa sáng cô ta đã thu dọn hành lý, một thân một mình rời đi.

Cô ta mua vé máy bay trở về thủ đô.

Mới vừa xuống xe, còn chưa tới sân bay.

“Đình Thị, hiện tại cháu muốn đi đâu?”

Một giọng nói truyền đến.

Y Đình Thi nghe tiếng nhìn lại.

Phía sau có rất nhiều người. Những người này đều đang xách theo hành lý vội vàng ra sân bay.

Sau khi quét mắt liếc nhìn bốn phía cô mới phát hiện cách đó không xa có một ông lão đang đứng.

Thoạt nhìn ông lão chừng sáu mấy tuổi, thân mặc đồ trắng, quần áo khá rộng, đầu đinh, tóc gần như trắng phau đang cười xán lạn nhìn cô ta.

Cô ta khẽ nhíu mày.

Ông lão đi tới trước mặt cô ta.

Y Đình Thi hỏi: “Ông à, ông đang gọi cháu sao?”

“Đương nhiên là gọi cháu.”

Ông lão này không phải ai khác.

Ông ta là Giang Thời.

Giang Thời kề sát lại, nói nhỏ một câu bên tai Y Đình Thi.

“Thật?” Trên mặt Y Đình Thi hiện lên vẻ vui mừng.

“Đương nhiên” Giang Thời mở miệng cười nói: “Đi theo ông, ông tuyệt đối không lừa cháu.”

Y Đình Thi suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Vâng.”

Cô ta theo Giang Thời rời khỏi sân bay, lên một chiếc xe thương vụ màu đen rời khỏi.

Mà Giang Cung Tuấn cũng vừa đuổi tới sân bay.

Sau khi đi tới sân bay, anh lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương.

Thế nhưng Tiêu Dao Vương lại nói hôm nay đúng là có một người tên Y Đình Thi đặt vé, nhưng cô ấy lại không tới soát vé.

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nhíu mày, “Không tới soát vé?”

“Đúng vậy, chuyến bay cô ấy đặt đã cất cánh, nhưng Y Đình Thi không lên máy bay.”

“Được rồi, tôi biết rồi”

Giang Cung Tuấn cúp điện thoại.

Anh ngồi trên cầu thang bên ngoài sân bay hút thuốc, trên mặt hiện lên vẻ suy ngẫm tự lẩm bẩm: “Không soát vé, vậy cô ấy đi đâu?”

“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?”

Anh bỗng căng thẳng hẳn lên, lại gọi điện thoại tới cho Tiêu Dao Vương, nói: “Tiêu Dao Vương, ông lập tức khởi động mạng lưới tình báo điều tra một chút giúp tôi, tôi có cảm giác xấu, có lẽ Đình Thi đã xảy ra chuyện”

“Được.”

Lần này Tiêu Dao Vương cũng không cự tuyệt.

Sau khi cúp điện thoại, ông ta lập tức khởi động mạng lưới tình báo của quân đội.

Thậm chí còn điều camera giám sát của sân bay cùng với camera giám sát ở phụ cận sân bay.

Rất nhanh đã tra ra được.

Giang Cung Tuấn ngồi ngoài sân bay kiên trì cùng đợi.

Ước chừng mười phút sau anh nhận được một đoạn video trích xuất từ camera giám sát.

Đoạn video này ghi lại cảnh Giang Thời nói chuyện với Y Đình Thi, ngay sau đó Y Đình Thi theo Giang Thời lên xe.

Rất nhanh điện thoại của Giang Cung Tuấn đã đổ chuông.

“Tôi gửi video cho cậu rồi, Y Đình Thi đã đi theo người trong video này. Rốt cục người này có thân phận thế nào tạm thời còn chưa điều tra được, cũng không thể truy ra hành tung của chiếc xe thương vụ màu đen này.”

“Tôi biết rồi.”

Giang Cung Tuấn cúp điện thoại.

Anh nhìn chằm chằm video không chớp mắt, sau đó phóng to video lên.

Sau khi phóng to, hình ảnh hơi mơ hồ, anh cũng không thấy rõ mặt Giang Thời, chỉ có điều anh cảm thấy người này hơi quen thuộc.

“Ai vậy? Rốt cục ông ta đã nói gì với Đình Thi, vì sao Đình Thi lại muốn đi theo ông ta?”

Giang Cung Tuấn tự lẩm bẩm.

Chợt, lòng anh run lên một cái.

“Ông nội…

Anh nhận ra ông lão trong video.

Đây không phải ông nội đã bị hãm hại mười năm trước, trở mặt thành thù với cha anh, cuối cùng bị đốt chết sao?

“Không thể nào?”

Giang Cung Tuấn lắc đầu.

Đây tuyệt đối không phải ông nội anh, ông nội anh đã chết vào mười năm trước, đây tuyệt đối không phải.

Thế nhưng người trong video giống ông nội vô cùng, gần như có thể nói là giống như đúc, đây không phải ông nội thì là ai?

Giang Cung Tuấn hoảng hốt.

Sau một lúc lâu anh mới kịp phản ứng từ trong khiếp sợ, trực tiếp gửi video cho Phương Vĩnh Cánh, dặn dò: “Vận dụng mạng lưới tình báo ngầm của ông điều tra ông lão trong video này là ai, tôi muốn tất cả tin tức tư liệu về ông ta, lập tức, ngay lập tức.”

“Giang Cung Tuấn, muốn điều tra tin tức cũng cần có thời gian, trong vòng ba ngày sau tôi sẽ báo đáp án cho anh.”

“Không được, trước khi mặt trời lặn hôm nay nhất định phải gửi đáp án cho tôi.” Giang Cung Tuấn ra lệnh.

Phương Vĩnh Cánh cũng có chút bất đắc dĩ.

Trong khoảng thời gian này ông ta chỉ giúp Giang Cung Tuấn điều tra tình báo.

“Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Phương Vĩnh Cánh nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc