CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

“Được, đã nói xác định như thế rồi” Quá kích động rồi.

Có thể giao lưu cùng với cổ võ giả của nước Đoan Hùng rồi, sau trận giao lưu này anh nhất định có thể đạt được, nói không chừng thực lực sẽ còn cao hơn một tầng.

“Anh nghỉ ngơi đi, đợi đại hội võ thuật kết thúc rồi nói sau” Giang Cung Tuấn không nán lại lâu, xoay người rời đi. Áo Lâm Tứ Sơn, trận chiến vẫn tiếp tục trên đỉnh núi. Trận chiến bây giờ là một cuộc thách đấu.

Kẻ mạnh từ khắp nơi trên toàn thế giới đến thách thức cao thủ trên Thiên Bảng.

Cũng có một số cao thủ Thiên Bảng không đến. Ví dụ như giáo chủ Thánh An không đến. Mọi người đều biết, trận chiến bây giờ không chỉ là món khai vị. Mà thực sự là trận chiến ác liệt cuối cùng. Trận chiến ác liệt cuối cùng là tranh giành đệ nhất thiên hạ. Là tranh giành quyền sở hữu chúng Kiếm Thần.

Trận chiến cuối cùng, có lẽ là trận khai chiến của mấy vị Đệ Nhất Huyết Hoàng: Thái Nhất, Khải Tâm.

Bây giờ Thái Nhất đã thua trận, thêm một thanh niên của Đoan Hùng.

Và những người khác hoàn toàn không cùng đẳng cấp với những người này.

Âu Dương Lãng đứng ở khu vực đó. Phía sau ông ta còn có mười sáu người đang đeo mặt nạ.

Những người này đều không thể nào phân rõ là nam hay nữ, cũng không biết là già hay trẻ.

Âu Dương Lãng khoanh chân ngồi trên tảng đá, không cho rằng cuộc đấu võ phía trước mặt là ác liệt, nhàn nhạt hỏi: “Đông tây đều đã chuẩn bị ổn hết chưa?”.

“Thưa môn chủ, đã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi.” Một người bước lên phía trước, đứng sát bên tai ông, nói nhỏ: “Chỉ đợi môn chủ hạ lệnh, không người nào có thể chạy thoát khỏi Áo Lâm Tứ Sơn, toàn bộ đều sẽ trở thành con rối của chúng ta.”

“Ừm”

Vẻ mặt Âu Dương Lãng đầy vui mừng.

Ông ta liếc mắt nhìn về phía môn Giang Cung Tuấn đang đi về phía môn chủ phái Thiên Môn, sắc mặt trầm lại, lạnh lùng nói: “Tên nhóc Giang Cung Tuần này rất kỳ lạ, bây giờ thực lực của cậu ta rất mạnh, luyện chế cậu ta thành con rối có chút không nỡ, nếu như luyện chế cậu ta thành con rối, đợi đến khi cậu ta tiếp tục phát triển, thì thật sự không thể nào chiến thắng được”

Âu Dương Lãng luyến tiếc người tài. Ông ta thật sự không muốn đối nghịch với Giang Cung Tuấn. Nhưng Giang Cung Tuấn lại ba lần bảy lượt đối đầu với ông ta. Giang Cung Tuấn không biết kế hoạch của Âu Dương Lãng. Lúc này, anh đã đến trước mặt Đường Sở Vi..

Đường Sở Vi mang mặt nạ, khoanh chân ngồi trên tảng đá, phía trước mặt cô đặt một thanh kiếm.

Thân kiếm được bọc lại, chuôi kiếm có màu đen, nhìn trông rất quen.

Kiếm trên thế giới này cơ bản đều na ná giống nhau, Giang Cung Tuấn cũng không nghĩ nhiều.

Đường Sở Vi cũng nhìn thấy Giang Cung Tuấn bước đến, xuất hiện trước mặt mình, cô kịp thời thu lại võ công, ngưng trị thương, nhìn Giang Cung Tuấn đang đứng trước mặt, trong lòng có chút hoảng hốt, trái tim. nhỏ trong lồng ngực càng đập nhanh hơn.

Cô hít thở sâu, thúc giục Thượng Thanh quyết, mạnh mẽ giữ cho bản thân bình tĩnh, khiến bản thân không căng thẳng, không để lộ sơ hở.

“Sao thế, có chuyện gì?” Đường Sở Vi đè thấp giọng hỏi. “Không sao”.

Giang Cung Tuần nhìn cô, nhìn cái mặt nạ dữ tợn đáng sợ, thản nhiên nói: “Tôi rất tò mò, bỏ cái mặt nạ dữ tợn đáng sợ này xuống rốt cuộc là gương mặt như thế nào, tò mò rốt cuộc môn chủ của Thiên Môn có lại lịch gì, lại có thể chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã quét sạch hơn phân nửa giới cổ võ”.

“Không liên quan đến chuyện của anh” Đường Sở Vị thấp giọng lên tiếng.

Bây giờ cô chỉ muốn đuổi Giang Cung Tuẩn đi.

Cô sợ nếu cứ tiếp tục cùng Giang Cung Tuấn nói chuyện, sẽ để lộ sơ hở mất thôi, sẽ bị Giang Cung Tuấn nhận ra được thân phận.

“Phải không?” Giang Cung Tuấn không hề để ý đến, nói.

Trong nháy mắt, anh bỗng nhiên di chuyển, vươn tay sờ lên mặt Đường Sở Vi, muốn tháo mặt nạ của cô xuống.

Nhưng Đường Sở Vi vẫn luôn đề phòng Giang Cung Tuấn.

Dù cho Giang Cung Tuấn có bất ngờ ra tay, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, cô vẫn phản ứng kịp, cả người bay lên, nháy mắt xuất hiện cách xa mười mét, đứng dậy, lạnh lùng nhìn Giang Cung Tuấn, thấp giọng nói: “Anh có ý gì?”

“Phản ứng rất nhanh.”

Giang Cung Tuấn cười cười, nói: “Quả đúng là môn chủ phái Thiên Môn, phản ứng nhạy bén thật, ngay đến cả bất ngờ đánh lén cũng không thể tháo mặt nạ của cô xuống được”

Đường Sở Vi im lặng, không nói lời nào. “Khụ khụ!”.

Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy có chút xấu hổ, không khỏi ho khan vài tiếng, giải thích: “Tôi không có ý gì, chỉ là tôi quá tò mò mà thôi”

“Lòng tò mò sẽ giết chết người đó” Đường Sở Vi lạnh lùng nói. “Làm phiền rồi”. Giang Cung Tuấn xoay người rời đi.

Sau khi anh rời đi, Đường Sở Vi mới thở phào nhẹ nhõm, giơ bàn tay đeo găng tay da VỖ VỖ lồng ngực, trong lòng thầm mắng: “Muốn chết hả, đột nhiên lại ập đến như thế, dọa em không nhẹ đó”

Giang Cung Tuấn rời khỏi Đường Sở Vi rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy càng ngày càng tò mò về thân phận của môn chủ phái Thiên Môn hơn nữa.

Anh thất kỳ quái, vì sao cổ võ giả bây giờ lại thích đeo mặt nạ như vậy chứ?

Người của Cổ Môn đeo mặt nạ, người của Vương Thiên Điện đeo mặt nạ, môn chủ phái Thiên Môn cũng đeo mặt nạ, ngay đến cả Mộ Dung Xuân cũng đeo mặt nạ.

Anh khẽ lắc đầu. Không suy nghĩ nhiều.

Quay về lại vị trí cũ của mình, tiếp tục quan sát trận chiến của cao thủ nước ngoài.

Trận chiến này đã giằng co suốt hai ngày hai đêm. Cao thủ quốc tế vật lộn với nhau.

Ngoài top mười Thiên Bảng ra, các xếp hạng khác đều có thay đổi rất lớn, một số cao thủ danh tiếng bị kéo xuống dưới, một số gương mặt mới xuất hiện, trở thành cao thủ danh chấn thiên hạ.

Sáng ngày thứ ba.

Đánh nhau đã được mấy ngày, mây trên bầu trời sớm đã bị đánh tan, cũng còn tuyết rơi nữa, chân trời hiện một tia ánh bình minh.

Trời vừa mới sáng, Âu Dương Lãng liền không nén được bình tĩnh. Ông ta nghiêng mình, thoáng cái xuất hiện ở chính giữa.

Rồi đáp xuống mặt đất! Âm! Hai chân lập tức tiếp đất, mặt đất liền rung chấn. Cả Áo Lâm Tứ Sơn gần như muốn sụp đổ. Âu Dương Lãng vừa mới di chuyển, lập tức gây ra chấn động. “Hỡi lực lượng cao thủ”.

“Còn chưa ra tay mà đã khiến có Áo Lâm Tứ Sơn có dấu hiệu bị đánh ngã rồi”

Không ít người bị sốc.

Giang Cung Tuấn nhìn thấy Âu Dương Lãng ra tay, sắc mặt liền cứng lại, lẩm bẩm nói: “Cái lão già này, cuối cùng cũng nhịn không nổi muốn ra tay rồi sao?”.

Đường Sở Vi đã trị thương được mấy ngày, vết thương của cô căn bản đã khỏi hẳn.

Cô thấy Âu Dương Lãng ra tay, cũng chịu không nổi cầm lấy Chân Tài kiểm, định nhân cơ hội này ra tay, giúp Giang Cung Tuấn giải quyết triệt để tai họa này.

Âu Dương Lãng đứng trên cao nhất ở giữa Áo Lâm Tứ Sơn, nhìn toàn bộ các cao thủ trên thế giới, cuối cùng dừng lại vị trí Khải Tâm.

Vươn tay chỉ về phía ông ta, nói ra từng câu từng chữ: “Khải Tâm, tôi muốn thách chiến với ông”.

Nghe vậy, Khải Tâm không hề hoảng loạn bước ra.

Đứng cách Âu Dương Lãng cả trăm mét, sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên hỏi: “Ông là người của Đoan Hùng Cổ Môn?”

“Đúng vậy”. “Mộ Dung Xuân là gì của ông?”

Âu Dương Lãng cười nhạt một cái: “Mộ Dung Xuân là môn chủ tiền nhiệm của Cổ Môn, bây giờ đã chết rồi, hiện tại tôi là môn chủ của Cổ Môn”.

“Chết rồi?” Sắc mặt Khải Tâm thất vọng. Ông ta nằm mơ cũng muốn chiến với Mộ Dung Xuân một trận. Nhưng không ngờ Mộ Dung Xuân lại đi trước ông một bước.

Chợt, ông nhìn Âu Dương Lãng, gương mặt già nua lập tức lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm Âu Dương Lãng, cất cao giọng: “Trăm năm trước, tôi bại dưới tay Mộ Dung Xuân, nếu ông đã là môn chủ của phái Cổ Môn thì hôm nay tôi sẽ đánh bại ông, cũng coi như là báo thù”

Ông ta chậm rãi rút Chúng Thần Kiếm trong tay ra. Thân kiếm rút ra từ từ. Từng chút một, lóe lên ánh sáng chói mắt.

Ánh sáng quá chói mắt, cho dù là Giang Cung Tuấn cũng không dám nhìn thẳng Chúng Thần Kiếm.

“Chói mắt quá” Giang Cung Tuấn chấn động.

Anh không hề biết lại lịch của Chúng Thần Kiếm, nhưng chỉ vừa mới thấy ánh sáng lóa mắt của nó thì thanh kiếm này chắc chắn không phải là thanh kiếm tầm thường.

Xì xào! Khải Tâm rút hết Chúng Thần Kiếm ra khỏi vỏ. Thanh kiếm toát ra một ánh sáng chói lóa, một vầng thái dương nhỏ.

Khải Tâm cầm lấy Chúng Thần Kiếm, lúc này hơi thở của ông đã khác trước rất nhiều.

Ngay giờ phút này, ông ta giống như một vị thần giáng trần, tư thế như khinh thường vạn vật.

Bình luận

Truyện đang đọc