CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

“Giang Cung Tuấn, cuối cùng cậu cũng tới”

Mộ Dung Xuân là người đầu tiên bước tới, chào hỏi anh và hỏi: “À đúng rồi, cậu đến núi Lâm Lang hỏi Bạch Hiểu Sinh về lai lịch của Vô Hư Môn, đã có kết quả gì chưa?”

Giang Cung Tuấn vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

Quả thực là đã có kết quả.

Nhưng lại lịch của Vô Hư Môn quá kinh khủng, nếu nói ra điều này thì chắc chắn sẽ gây nên một cơn chấn động.

Nếu không phải như vậy thì Bạch Hiểu Sinh đã không giấu kín trong lòng lâu như thế. “Cũng tìm hiểu sơ qua được lai lịch, nhưng vẫn chưa chắc lắm”

“Lai lịch gì vậy?” Mộ Dung Xuân càng thêm hiếu kỳ.

Những người khác đều nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Kỳ thực không có xuất thân gì đặc biệt, chẳng qua là một môn phái đã ở ẩn nhiều năm mà thôi, tồn tại từ hơn hai ngàn năm trước, cực kỳ khiêm nhường. Bởi vì rồng đã bị giết, nên nhiều kẻ mạnh được sinh ra và Vô Hư Môn đã xuất thể như vậy?

Giang Cung Tuần tùy ý bịa ra một lý do.

Tuy rằng anh đã nghĩ tới Bạch Hiểu Sinh rất nhiều, nhưng những chuyện này quả thật vẫn chưa xác định được.

Anh định thăm dò nội tỉnh phía Vô Hư Môn trước.

Sau khi mọi chuyện thực sự được xác nhận, anh sẽ đi tìm người để bàn bạc.

Anh bắt đầu đi lên núi.

Những người khác theo sát phía sau.

Núi Bất Chu là một dãy núi nguyên sinh, không có người sinh sống.

Những bụi rậm và cây cối mọc um tùm, và hầu như không có đường đi, nhưng điều này không là gì đối với một chiến binh mạnh mẽ như anh.

Giang Cung Tuấn lên núi với tốc độ rất nhanh.

Không lâu sau, anh nhìn thấy một vài ngôi nhà. Ngôi nhà trông rất bình thường và được làm bằng gỗ.

Ngay khi Giang Cung Tuần xuất hiện, anh đã thu hút sự chú ý của Vô Hư Môn. Đúng lúc đó, một vài đệ tử của Vô Hư Môn xuất hiện, chặn đường Giang Cung Tuấn.

“Giang Cung Tuấn, anh không thể lên núi trước khi trận chiến bắt đầu.”

Giang Cung Tuấn nhìn các đệ tử của Vô Hư Môn đang cản đường mình với vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn bảo đảm sự an toàn cho Sở Vị”

“Chờ chút, tôi sẽ đi bẩm báo lên trên”

Nói xong, một trong những đệ tử của Vô Hư Môn quay lưng rời đi, và đi về phía ngôi nhà phía sau.

Tại thời điểm đó, ở phía sau căn nhà…

Vô Côn đang ở cùng với một cụ già.

Ông già mặc áo dài xám, tóc dài. Ông ta rất già, râu bạc trắng, mặt nhăn nheo.

“Sư thúc”

Mặc một chiếc áo choàng vàng và mái tóc dài màu bạc, Vô Côn nhìn ông lão một cách kính trọng.

“Nếu thu thập đủ tứ ẩn, thật sự có thể mở ra phong ấn trước sao?”

“Ừ, đúng vậy ông lão gật đầu và nói: “Tứ ấn còn sót lại từ thời cổ đại. Hơn 2.

năm trước, có người đã dùng tứ ấn để mở phong ấn và tiến vào vùng đất bị phong ấn này, kết quả là vùng đất bị phong ấn được nới lỏng”

“Nếu không có tứ ẩn, mất bao lâu để phong ấn được mở ra hoàn toàn?” Vô Côn hỏi.

Ông lão suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lâu thì phải mất cả ngàn năm, nhanh thì trăm năm”

Ông nhìn Vô Côn và nói: “Lần này là cơ hội cho Vô Hư Môn của chúng ta. Chúng ta phải tìm ra tứ ẩn, mở phong ấn trước, nắm bắt cơ hội trước, chế ngự được tạo hóa. Như vậy mới có thể đứng trong kim tự tháp trong tương lai. “.

“Tuy nhiên, trong thời gian này, chúng ta cũng đã thách thức các chiến binh cổ đại của trái đất ở khắp mọi nơi. Sức mạnh của họ tương đối yếu, và không có ai có đủ tứ ấn. Vì vậy chúng ta chưa thể xác định được hiện tại tử ấn đang nằm trong tay ai”

Vẻ mặt của Vô Côn lộ rõ vẻ nghi ngờ.

Theo hiểu biết của Vô Hư Môn, tứ ẩn có thể mở được phong ấn.

Đồng thời, tứ ẩn cũng là loại vũ khí kinh khủng.

Mỗi con n đều ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp.

Tuy nhiên, cần phải có một kẻ mạnh ở trên cảnh giới thứ chín trở lên thì mới có thể biến hóa được tổ ẩn.

Hiện tại với sự hiểu biết của Vô Hư Môn, ở Đoan Hùng và thậm chí trên toàn bộ trái đất, rất ít người đã bước vào cảnh giới thứ chín. Vô Hư Môn đã thách thức những kẻ mạnh trên khắp thiên hạ, và chỉ có cảnh giới thứ chín của Chiêu Tử Vương, Bạch Hiểu Sinh và Huyết Tộc là anh chưa thách thức.

Nếu tứ ấn thực sự có mặt trên trái đất thì rất có thể chúng nằm trong tay những người này. Đúng lúc này, một đệ tử đi tới, quỳ một chân xuống.

“Sư thúc, đại sư huynh, Giang Cung Tuấn ở đây bị chúng ta chặn lại ngoài kia, nhưng anh ta nói muốn bảo đảm sự an toàn cho Đường Sở Vi”

Nghe vậy, Vô Côn xoay người lại, nhìn về phía người đang quỳ trên mặt đất, nói: “Được rồi, tôi biết rồi, cứ để Đường Sở Vị đi ra ngoài đó, thời gian chiến đấu vẫn diễn ra như cũ.”

“Rõ”

Đệ tử quay lưng rời đi.

Vô Côn sau đó nói: “Sư thúc, Giang Cung Tuấn là người duy nhất đã đánh bại đệ tử Vô Hư Môn cháu. Cháu muốn thống trị trái đất trước khi tìm thấy được tự ẩn, và cháu cần phải đứng lên. Vì vậy cháu mang theo vợ của Giang Cung Tuấn đến núi Bất Chu là buộc Giang Cung Tuấn Khải lộ diện. Chỉ cần Giang Cung Tuấn và tất cả các chiến binh trên trái đất bị đánh bại một cách quang minh chính đại thì họ mới tâm phục khẩu phục chúng ta”

“Được.”

Ông lão nhẹ gật đầu nói: “Sư thúc tin tưởng thực lực của cháu. Sư thúc cho cháu mười năm để tìm được tư ẩn, đồng thời phải hoàn toàn thống trị địa cầu. Thống nhất được thiên hạ chính là thời điểm mở được phong ấn”

Nói xong, ông lão đứng dậy.

Có một chút tham lam hiện ra trong ánh mắt của ông.

“Khắp chốn thiên hạ này trong tương lai sẽ thuộc về Vô Hư Môn ta”

“Người mở phong ấn có thể nhận được quà tặng của trời đất, có thể nhận được cơ duyên lớn, Vô Côn, sư thúc rất coi trọng cháu, chỉ cần cháu thu thập đủ tứ ẩn và mở phong ấn, thì cháu sẽ được trực tiếp nhận quà của trời đất và bay thẳng lên trời”

“Đa tạ sư thúc”

Ánh mắt của Vô Côn hừng hực khí thế.

Anh cũng biết về chuyện phong ấn.

Trái đất đã bị phong ấn trong thời cổ đại.

Không gian của trái đất đã bị phong ấn, và linh khí của trời đất, linh khí của tổ tiên của trái đất cũng bị phong ấn.

Một khi phong ấn được mở ra, linh khí trời đất sẽ bùng nổ.

Linh khí từ núi Bất Chu có thể bao phủ toàn bộ trái đất.

Ai mở được phong ấn sẽ nhận được món quà từ trời đất.

“Thời gian không còn nhiều nữa”

Ông lão thở dài nói: “Việc phong ấn thiên địa đã bị truyền ra rồi. Chúng ta phải tìm ra tứ ấn và mở phong ấn trước khi các tộc khác đến, nếu không sẽ bị người khác cướp mất cơ hội.”

“Vâng sự thúc, cháu sẽ tăng tốc độ”

“Được rồi, cháu đi xuống đi.”

“Vâng”

Sau đó Vô Côn quay người và rời đi.

Ngay lúc này tại núi Bất Sơn, bên ngoài một ngôi nhà gỗ, Giang Cung Tuấn đang đợi ở đây.

Phía sau anh ta là những chiến binh mạnh nhất trên trái đất này, bọn họ đều tới xem trận chiến, đồng thời hy vọng Giang Cung Tuấn có thể đánh bại Vô Hư Môn.

Không lâu sau, một vài người xuất hiện.

Một số đệ tử Vô Côn dắt một người phụ nữ xinh đẹp với cái bụng lớn.

“Giang Cung Tuấn.”

Đường Sở Vi đi tới, nhìn thấy Giang Cung Tuấn, trên mặt cô lộ rõ sự vui mừng.

Giang Cung Tuấn cũng sải bước đi tới, cầm lấy tay của Đường Sở Vi, với vẻ mặt quan tâm, hỏi: “Sở Vi, em không sao chứ?”

Đường Sở Vi cười, nói: “Sao lại có thể có chuyện gì được chứ?”

Giang Trần cảm thấy tội lỗi, nói: “Xin lỗi, anh đã không ở bên cạnh em, nên mới khiến em…”

Đường Sở Vi ngay lập tức chặn lại, cắt ngang lời của Giang Cung Tuấn, nói: “Em đã nói rồi, em không sao”

Sở Vi không xảy ra chuyện gì, vậy là Giang Cung Tuấn có thể yên tâm được phần nào. Nhưng Đường Sở Vi bắt đầu lo lắng. “Anh thực sự định chiến đấu với Võ Hư Môn sao?”

“Đúng vậy”.

Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Có nhiều chuyện nàng không được. Bây giờ em hãy quay lại sông đi. Sau khi đánh nhau với Vô Hư Môn, anh sẽ quay lại tìm em. Sau đó anh sẽ nói cho em biết chi tiết những gì anh đã tìm hiểu được.”

“Có chuyện gì mà anh không thể nói ngay lúc này vậy?”

“Anh không thể nói được.”

Giang Cung Tuấn lắc đầu.

Những chuyện này, thật khó để có thể tưởng tượng nổi.

Nếu bây giờ nói ra sẽ khiến Sở Vị hoang mang, bồn chồn.

Nếu bây giờ nói ra, mọi thứ e rằng sẽ trở nên hỗn loạn.

Đối với những chuyện này, anh phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, ít nhất là phải chắc chắn rằng Đoan Hùng sẽ không hỗn loạn, và đảm bảo sự an toàn cho người dân ở Đoan Hùng.

Bình luận

Truyện đang đọc