CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Cô thư ký nhỏ này còn khá tốt.

Không có làm khó Giang Cung Tuấn.

Theo cô ta thì Giang Cung Tuấn chỉ tò mò nên mới muốn tới chỗ làm việc của phó chủ tịch xem thôi.

“Thật đúng là do phó chủ tịch Hứa gọi tôi tới, nếu không tin thì cô đi hỏi đi. Nếu cô còn không hỏi nữa thì tôi đi đó, phó chủ tịch Hứa có trách tội thì cô có gánh vác nổi không?”

Trịnh Thư thấy Giang Cung Tuấn không giống như đang nói dối.

Cô ta nghi ngờ liếc nhìn Giang Cung Tuấn rồi nói: “Chờ một chút để tôi vào xác nhận thử”

Cô ta đi giày cao gót đến phòng làm việc, gõ cửa phòng rồi nói: “Phó chủ tịch Hứa, có một nhân viên nghiệp vụ tên Giang Cung Tuấn tới nói là cô gọi anh ta tới?”

Trong phòng làm việc truyền tới tiếng của Hứa Linh: “Để anh ta vào đi”

Lúc này, Trịnh Thư mới xoay người lại, bước đến trước mặt Giang Cung Tuấn, nói: “Được rồi, đã xác nhận rồi. Đi thôi”

Đến lúc này thì Giang Cung Tuấn mới bước đến phòng làm việc, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.

Hứa Linh là phó chủ tịch nên phòng làm việc của cô ta rất to, ước chừng khoảng hơn năm trăm mét vuông, bài trí cũng rất lộng lẫy.

Cô ta ngồi bắt chân trên ghế làm việc, sau khi nhìn thấy Giang Cung Tuấn thì trêu tức nói: “Được mở rộng tâm mắt đúng chứ. Đây là phòng làm việc của phó chủ tịch Thời Đại, nếu như không có tôi gọi anh tới thì cả đời này của anh cũng đều sẽ không bước vào được phòng làm việc của phó chủ tịch đâu.”

Giang Cung Tuấn bước tới, ngồi xuống ghế sofa ở khu nghỉ ngơi.

Sau đó, anh tự cầm lấy một ly trà trên bàn lên uống.

“Nói đi, có chuyện gì?”

“Tên nhãi ranh, đó là ly trà tôi đã uống rồi”

Hứa Linh bước tới, nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nhìn Giang Cung Tuấn.

“ò”

Giang Cung Tuấn ò một tiếng rồi đặt ly trà xuống.

Anh ngẩng đầu nhìn Hứa Linh.

Hứa Linh đang mặc đồ công sở, tóc dài được cột lên, trên người toát ra khí chất giỏi giang.

“Anh làm việc thế nào hả?”

Hứa Linh ném một bảng thống kê vừa được in ra cho Giang Cung Tuấn: “Anh vào công ty cùng một ngày với tôi nhưng anh tự xem thử xem trong khoảng thời gian này anh đã làm những chuyện gì hả?”

“Phó chủ tịch Hứa, cô là phó chủ tịch của công ty, là một nhân vật lớn, sao lại quản chuyện của một nhân viên nghiệp vụ nhỏ nhoi như tôi chứ? Cho dù công trạng của tôi có tệ thì chẳng phải cũng không đến lượt cô quản hay sao?”

Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ mở miệng.

Anh cũng chỉ có cái danh ở Thời Đại mà thôi.

Anh không ngờ Hứa Linh lại nghiêm túc vậy.

Hứa Linh ôm tay trước ngực, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười nhợt nhạt. Cô ta thay đổi thái độ, hỏi: “Giang Cung Tuấn, anh hãy thành thật nói cho tôi biết rốt cuộc anh là ai? Rốt cuộc thì một người vừa biết y thuật vừa biết võ như anh tiếp cận Đường Sở Vi vì mục đích gì?”

Giang Cung Tuấn nhìn cô ta.

Chẳng lẽ cô gái nhỏ này lại nghi ngờ thân phận của anh nữa sao.

Anh cười nhạt nói: “Tôi có thể có thân phận gì chứ? Tôi chỉ là một người quân nhân vừa xuất ngũ mà thôi.”

“Bớt đi”

Hứa Linh tức khắc xụ mặt.

Vừa xuất ngũ về?

Nếu trước đây thì Hứa Linh sẽ tin.

Nhưng sau khi trải qua nhiêu chuyện như vậy thì cô ta làm sao có thể tin tưởng nữa chứ?

Hiện tại, cô ta thấy được cái vẻ ung dung và bình tĩnh toát ra từ người Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn là nhân viên của Thời Đại, khi gặp phó chủ tịch như cô ta nhưng lại không hoảng loạn mà trái lại còn ung dung.

“Anh có quan hệ gì với Hắc Long?”

Hứa Linh hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Hai ngày nay cô ta luôn trái lo phải nghĩ.

Tất cả mọi chuyện đúng là kỳ lạ.

Người này cũng tên Giang Cung Tuấn, cũng vừa biết y thuật lại vừa biết võ.

Điểm khác biệt duy nhất chỉ là khuôn mặt.

Nhưng nếu một người biết y thuật muốn chế tạo mặt nạ da người thì lại rất đơn giản.

Hơn nữa, Giang Cung Tuấn lại ở rể nhà họ Đường.

Cô ta bắt đầu nghỉ ngờ.

Cô ta gọi Giang Cung Tuấn tới không phải vì muốn hỏi chuyện công việc mà là muốn hỏi thân phận của anh.

Giang Cung Tuấn xoa mũi.

Cô gái nhỏ này thật đúng là quá nhạy bén, vậy mà lại liên hệ anh với Hắc Long.

“Phó chủ tịch Hứa, cô nghĩ nhiều rồi, sao tôi lại có thể có quan hệ với Hắc Long được chứ?

Hắc Long đã chết rồi, cả nước Đại Lan đều đã mặc niệm” Giang Cung Tuấn thản nhiên nói.

“Phải không?”

Hứa Linh có chút không tin.

Cô ta càng nhìn Giang Cung Tuấn càng cảm thấy anh không bình thường. Giang Cung Tuấn xuất ngũ về từ Nam Cương, cộng thêm một loạt chuyện trước đây nên càng khiến người khách nghi ngờ.

Bạch Tâm rất nhanh đã biết được chuyện Giang Cung Tuấn tới Thời Đại.

Sau khi Bạch Tâm biết Giang Cung Tuấn tới tìm Hứa Linh thì nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, chạy đến phòng làm việc của Hứa Linh.

“Chủ tịch Bạch”

Trên đường đi, rất nhiều người trong công ty đều tôn kính chào hỏi cô ta.

Bạch Tâm lại không để ý tới họ, sau khi tới trước cửa phòng làm việc của Hứa Linh thì nhẹ nhàng gõ cửa.

“Ai vậy?”

Hứa Linh đang dò xét Giang Cung Tuấn thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta không khỏi xoay người lại hỏi: “Không thấy tôi đang bận sao?”

“Anh Giang, là tôi, Bạch Tâm đây”

Ngoài cửa vang lên tiếng của Bạch Tâm.

Một tiếng anh Giang khiến Hứa Linh bối rối.

Giang Cung Tuấn nhíu mày. Bạch Tâm tới rồi sao?

Hứa Linh hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn thoáng Giang Cung Tuấn đang ngồi trên sofa rồi tự mình tới mở cửa mời Bạch Tâm vào. Hứa Linh mỉm cười nói: “Chủ tịch, sao cô lại tới đây? Cô mau vào đi”

Bạch Tâm vào phòng làm việc, đi giày cao gót đến trước mặt Giang Cung Tuấn, vẻ mặt tôn kính: “Anh Giang, sao anh tới công ty mà lại không báo.

trước một tiếng với tôi để tôi đến tiếp anh.”

Giang Cung Tuấn phất tay nói: “Tôi cũng không muốn tới đâu, là do phó chủ tịch Hứa nói công trạng của tôi không đủ tiêu chuẩn nên đến chất vấn tôi.”

“Ø: Hứa Linh hỗn loạn.

Đây là có chuyện gì vậy?

Chủ tịch Bạch Tâm của Thời Đại lại gọi Giang Cung Tuấn là anh?

Rốt cuộc tên nhóc này có lai lịch thế nào?

Bạch Tâm xoay người lại, ngạc nhiên nhìn Hứa Linh rồi lạnh lùng hỏi cô ta: “Phó chủ tịch Hứa, cô đúng là chuyện nghiệp nha, là phó chủ tịch mà còn hỏi tới công trạng của một nhân viên nghiệp vụ luôn à?”

“Tôi, tôi. Chủ tịch, không phải như thế, cô nghe tôi giải thích…” Hứa Linh luống cuống, nhanh chóng mở miệng muốn giải thích.

Giang Cung Tuấn xua tay, nói: “Bỏ đi, cũng không có chuyện gì.”

“Dạ”

Lúc này Bạch Tâm mới không truy cứu nữa, tôn kính nói: “Anh Giang, chuyện hôm qua là do tôi sơ suất, sau này những chuyện mà anh dặn thì tôi sẽ tự mình đi làm”

“Chút chuyện nhỏ thôi, không cần để trong lòng. Đám người nhà họ Đường quá tự cho là đúng, để bọn họ chịu chút khổ cực cũng tốt”

“Vâng”

Bạch Tâm không dám nói một chữ không.

Trong lòng Hứa Linh nổi lên sóng to gió lớn.

Đây là Giang Cung Tuấn?

Cô ta không dám nghĩ đến.

Cô ta không dám đi đoán thân phận của Giang Cung Tuấn.

“Được rồi” Giang Cung Tuấn đột nhiên mở miệng: “Gần đây có công ty nào chèn ép Thời Đại không?”

Bạch Tâm liếc nhìn Hứa Linh, nói: “Cô còn đứng ngẩn người ở đó làm gì, mau chóng báo cáo chuyện của công ty cho anh Giang đi”

Hứa Linh nhìn Giang Cung Tuấn.

Cô ta gọi Giang Cung Tuấn tới là để chất vấn công trạng của anh.

Nhưng sao bây giờ lại thành cô ta báo cáo chuyện công ty cho Giang Cung Tuấn chứ.

Trong lòng cô ta tràn đầy khiếp sợ, nghi hoặc và khó hiểu.

Nhưng chủ tịch cũng đã lên tiếng thì cô ta cũng không dám lề mề, nhanh chóng trả lời: “Gần đây quả thật có không ít công ty đối đầu với Thời Đại, trong đó có Thương hội Vĩnh Hằng, Liên minh buôn bán năm tỉnh, còn có một xí nghiệp có tiếng trong nước. Hiện tại, mỗi ngày.

công ty đều đang đốt tiền, trong tài khoản của công ty không còn bao nhiêu tiền có thể dùng mà tất cả các sắp xếp, bố trí của công ty đều cần dính dáng đến ăn, mặc, ở, đi lại, mỗi cái đều có cùng một nhịp thở với công ty…”

Hứa Linh nhanh chóng báo cáo.

Giang Cung Tuấn nghiêm túc lắng nghe.

Những chuyện này đều nằm trong dự đoán của anh.

Hứa Linh tiếp tục nói: “Vài gia tộc lớn ở thủ đô đã liên minh mua một mảnh đất ở ngoại ô thành phố Tử Đằng để xây một Thành phố mới khác.

“Hiện tại, có rất nhiều xí nghiệp đều tạm thời xin gia nhập Thành phố mới Thời Đại, tất cả đều đang quan sát tình hình”

“ừỪ”

Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Lát nữa tôi sẽ chuyển cho công ty ba trăm triệu tỷ trước, nên sắp xếp, bố trí thế nào thì cứ làm thế đó. Trong khoảng thời gian ngắn này không cần lợi nhuận, tôi chỉ muốn tạo ra một đế quốc kinh doanh thật sự: “Ba, ba trăm triệu tỷ?”

Bạch Tâm và Hứa Linh đều giật mình.

Giang Cung Tuấn cười nhạt, nói: “Nếu có ba trăm triệu tỷ này rồi mà cô còn không làm được gì hết thì cái chức phó tổng giám đốc của cô coi như xong”

“Dạ, dạ, dạ” Hứa Linh lập tức gật đầu.

Bạch Tâm mở miệng nói: “Anh Giang, không làm phiền anh nữa, tôi đi làm việc trước đây.

Giang Cung Tuấn xua tay: “Đi đi”

Sau khi Bạch Tâm rời đi, Hứa Linh mới phục hồi tinh thần lại. Cô ta nhìn Giang Cung Tuấn, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin nổi: “Anh, anh là ông chủ đứng sau của Thời Đại sao? Bạch Tâm chỉ là một con rối nghe lời của anh mà làm thôi sao?

Anh rốt cuộc là ai?”

Cô ta nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, muốn nhìn rõ con người anh.

Bình luận

Truyện đang đọc