Trong khoảng thời gian này, Giang Vô Song và các tộc trưởng của các tộc khác đều khá là gần gũi.
Tứ đại cổ tộc, bây giờ cũng chỉ còn lại có ba gia tộc Giang, Long, Thạch là mạnh mà thôi.
Về phần nhà họ Cửu.
Từ sau khi lão tổ của nhà họ Cửu Cửu Ngân, cũng chính là Cửu Vương Gia bị Giang Cung Tuấn giết chết thì nhà họ Cửu đã đại thương nguyên khí.
Hơn nữa lần trước Đường Sở Vị giết đến nhà họ Cửu, giết Cửu Khải Huân cấp trưởng lão, làm cho nhà họ Cửu sợ hãi, trong khoảng thời gian này nhà họ Cửu đều rất bề bộn.
Mà Giang Vô Song cũng biết, căn bản không thể lôi kéo nhà họ Cửu được, bởi vậy cô ta cũng không đi tốn nhiều tâm tư nữa.
Bây giờ người có thể mượn sức được cũng chỉ có hai tộc Long, Thạch mà thôi.
Cô ta nói rất nhiều.
“Hai tộc trưởng, tôi đã nói rất nhiều rồi, các người tự suy xét đi” Long Ngữ Nguyệt dẫn đầu đứng lên, cô ta nói: “Tôi sẽ nghiêm túc suy xét, tạm biệt” Nói xong, cô ta đứng lên rời đi.
Thạch Chí Bạch cũng đứng lên, anh ta nói: “Sau này còn gặp lại.”
Hai người cùng nhau rời đi.
Thạch Chí Bạch hỏi: “Tộc trưởng Long, cô thấy thế nào?”
Long Ngữ Nguyệt suy nghĩ, cô ta nói: “Tình hình bây giờ thật sự là rất không lạc quan. Một Thiên môn nhảy ra, gần đây Cổ Môn và thương hội Đại Đông đều có động tĩnh rất lớn, rất nhiều môn phái, gia tộc đều đứng cùng phe, chắc chắn chúng ta cũng không thể không đếm xỉa đến được.”
“Đúng vậy.”
Thạch Chí Bạch thở dài nói: “Trận cờ này chỉ có thể thắng thôi, không thể thua được. Một khi mà thua rồi, như vậy kết cục sẽ chính là Cổ Môn của trăm năm trước. Cho nên cần phải thật thận trọng, cho dù là không ra tay, cũng phải bày tỏ thái độ.”
Thạch Chí Bạch suy xét một chút.
Thế cục rất loạn, ai cũng không thể không đếm xỉa đến được.
Nếu bây giờ mà lơ là không thèm quan tâm, như vậy chờ đại cục đã định rồi thì kết cục của bọn họ sẽ giống như là Cổ Môn của trăm năm trước vậy, sẽ bị tiêu diệt.
Hai người đi ra khỏi nhà họ Giang.
Vừa ra khỏi cửa nhà thì đã nhìn thấy một chiếc xe quân sự chạy đến từ phía xa xa, rất nhanh đã xuất trước cửa nhà nhà họ Giang.
Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi xuống xe.
Giang Cung Tuấn nhìn thấy Long Ngữ Nguyệt và Thạch Chí Bạch ở ngoài cửa, anh đi qua đó, cười nói với bọn họ: “Hai tộc trưởng, trùng hợp như vậy sao?”
Long Ngữ Nguyệt và Thạch Chí Bạch liếc mắt nhìn nhau một cái.
Bất chợt, hai người đều nhìn Giang Cung Tuấn.
Long Ngữ Nguyệt cười nói: “Hóa ra là Thiên Soái, một đoạn thời gian không gặp, Thiên Soái trẻ ra không ít nhỉ? Xem ra tu vi đã có chút tiến bộ rồi.”
Giang Cung Tuấn cười cười, anh nói: “May là chiếm được một viên nội đan, bây giờ đã bước vào cảnh giới thứ tám rồi.”
Giang Cung Tuấn ở cảnh giới thứ tám, chuyện này đã không phải bí mật gì nữa rồi.
Hai tay Thạch Chí Bạch ôm quyền, anh ta nói: “Chúc mừng”
Sau đó, xoay người rời đi.
Long Ngữ Nguyệt liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn một cái, cũng nói một câu chúc mừng rồi cũng xoay người rời đi.
Giang Cung Tuấn không để ý nhiều tới hai người bọn họ, anh đi vào cửa lớn nhà họ Giang.
Dưới sự dẫn dắt của người làm nhà họ Giang, anh đi đến phòng tiếp khách.
Giang Vô Song vẫn chưa rời đi.
Nhìn Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi xuất hiện, cô ta đứng lên ngay tức khắc, trên mặt mang theo ý cười: “Anh Giang, Sở Vị, sao hai người lại đến đây?”.
Giang Cung Tuấn ngồi xuống, anh nói: “Có một vấn đề muốn thỉnh giáo em đây.”
Giang Vô Song cũng ngồi xuống theo, cô ấy làm một thế mời: “Cứ nói đi đừng ngại”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Em đã từng nghe nói tới cái người Bạch Ưng này chưa, biệt hiệu của ông ta là Ưng Vương?”
Giang Vô Song chậm rãi gật đầu, cô ta nói: “Đã từng nghe nói tới rồi, người này thành danh vào ba mươi năm trước, đã từng trong một đêm mà diệt cả một gia tộc, vẫn luôn bị Võ Minh đuổi giết. Người ta đồn rằng người này lòng dạ độc ác, ngay cả trẻ con cũng không tha. Làm sao vậy anh Giang, sao lại đột nhiên hỏi tới Ưng Vương?”
Giang Cung Tuấn giải thích: “Ông ta là Tả Sứ của Thiên Môn, hôm nay đã tìm tới cửa, nói Thiên Môn nguyện ý hiệp trợ giúp tôi tụ sửa thủ đô”
Nghe vậy, Giang Vô Song không khỏi liếc mắt nhìn Đường Sở Vi một cái.
Đường Sở Vi sờ cái mũi, cô hỏi: “Nhìn tôi làm gì chứ? Tôi cũng chưa từng nghe qua cái người tên là Ưng Vương này.”
Giang Vô Song dời ánh mắt đi, cô ta nhếch miệng cười nói: “Đoạn thời gian gần đây, thể thực của Thiên Môn thật mạnh mẽ, chỉ có điều, tôi chưa từng nghe qua người của Thiên Môn đã gây ra chuyện không có tình người gì cả. Anh Giang, bây giờ Thiên Môn nguyện ý hiệp trợ anh, đây là chuyện tốt đó. Anh cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, lợi dụng lực lượng Thiên Môn này cho tốt đi là được”
“Nhưng anh cứ luôn cảm thấy có vấn đề ở đâu đó.”
“Có sao?”
“Chẳng lẽ không có sao? Vì sao Thiên Môn lại muốn tương trợ anh chứ? Điều này không có lý do anh nghi ngờ môn chủ của Thiên Môn là người mà anh quen biết.”
“Có lẽ là ông nội của anh.”
Giang Vô Song cười nói: “Ông cụ Giang Thời này rất thần bí, sáng lập ra Thiên vương điện, bây giờ lại tạo ra một Thiên Môn cũng không có gì kỳ lạ, đúng không Sở Vi?”
“Ừm.”
Đường Sở Vi gật đầu, cô nói: “Rất có khả năng này. Em cũng cảm thấy môn chủ của Thiên Môn rất có thể là ông nội, cho dù không phải là ông nội, thì cũng là người của ông nội. Nếu không, vì sao lại phải vô duyên cớ vô cớ giúp Giang Cung Tuấn chứ.”
Hai người kẻ xướng người hoạ.
Nói đến mức Giang Cung Tuần tin tưởng không chút nghi ngờ.
“Nếu đã như vậy, vậy anh cũng không có gì phải lo lắng cả. Đúng rồi, lúc trước anh thấy tộc trưởng của hai tộc Long, Thạch ở trước cửa nhà họ Giang, đây là có chuyện gì vậy?”
Giang Vô Song giải thích: “Cũng không phải chuyện lớn gì. Em tìm tộc trưởng của hai tộc nói chuyện, để bọn họ đứng về phe chúng ta, bày tỏ một thái độ, ủng hộ anh Giang”
“Cảm ơn”
“Đều là người một nhà, nói chuyện hai nhà làm cái gì chứ. Còn có chuyện gì khác nữa không? Nếu không có thì em phải đi rồi” Giang Vô Song đứng lên.
Nếu là một mình Giang Cung Tuấn thôi, cô ta chắc chắn sẽ ở lại với Giang Cung Tuấn thêm một lúc nữa.
Nhưng Đường Sở Vị cũng ở đây.
Nhìn thấy Đường Sở Vị, cả người cô ta đều không được tự nhiên.
“Không có việc gì nữa, em bận chuyện của em đi, anh cũng trở về đây.”
Giang Cung Tuấn đứng lên, sau khi chào hỏi Giang Vô Song một tiếng rồi xoay người rời đi.
Anh và Đường Sở Vi cùng nhau rời khỏi nhà họ Giang.
Còn chưa về tới nhà, Trần Vũ Yến đã gọi điện thoại tới.
Nói là đã dẫn một nghìn võ giả của phái Thiên Sơn xuất hiện ở thủ đô rồi.
“Anh Giang, bất động sản của phái Thiên Sơn tôi ở thủ đô không thể nào chứa nổi nhiều người như vậy được. Anh sắp xếp một chút đi.”
“Được, tôi lập tức đi sắp xếp”
Giang Cung Tuấn cúp điện thoại, sau đó lại gọi điện thoại cho Ngô Huy.
| Bảo Ngô Huy đích thân đi sắp xếp cho những người của phái Thiên Sơn mà Trần Vũ Yến dẫn tới.
Rồi sau đó, Giang Cung Tuần tự mình tiếp đãi Trần Vũ Yến.
Thủ đô, một khách sạn cao cấp nào đó.
Bên trong phòng bao Trần Vũ Yến liếc mắt nhìn Đường Sở Vị một cái.
Cô ta là phụ nữ, nhưng nhìn thấy Đường Sở Vị, cô ta cũng bị dung mạo của Đường Sở Vi làm cho chân kính.
Quả nhiên là quốc sắc thiên hương.
“Anh Giang thật đúng là may mắn, bên cạnh lại có vợ yêu xinh như vậy.”
Đường Sở Vị nhếch môi cười: “Cảm ơn đã khích lệ”
Còn Giang Cung Tuấn thì lại cười nhạt.
Trần Vũ Yến cũng không nói thêm cái gì về đề tài này nữa, mà là dời đi đề tài đi.
“Sau khi tôi trở về phái Thiên Sơn thì kể lại chuyện cho ba nghe, ngay sau đó thì anh gọi điện thoại tới. Ba bảo tôi dẫn người đến trợ giúp cho anh, ba đã đứng bên phía của anh rồi. Tiếp theo anh cần phải cố gắng, ngàn vạn lần không thể thua được. Nếu anh mà thua, kết cục của phái Thiên Sơn cũng sẽ giống như Cổ Môn của trăm năm trước vậy đó.”
Giang Cung Tuấn cả kinh, anh hỏi: “Không khoa trương như vậy chứ?”
“Chắc chắn có.”
Vẻ mặt Trần Vũ Yến ngưng trọng, cô ta nói từng chữ từng chữ: “Bất kỳ một người nào làm võ giả cũng không muốn bất kỳ một kẻ nào, bất kỳ thế lực gì ảnh hưởng đến quyền uy của mình cả”
“Trăm năm trước chính là như vậy. Cổ Môn bị diệt, thương hội Đại Đông được thành lập, nếu không phải lo rằng cục diện hoàn toàn không khống chế được, trăm năm trước Vương sẽ không nhưởng lợi ích ra đầu, mà là trực tiếp hủy diệt”
“Tình hình bây giờ thì khác, bất kể là ai thắng thì đều sẽ tiến hành thanh tẩy lớn, tiến hành dọn dẹp, tiêu diệt tất cả những người có uy hiếp đến mình”
Nghe đến mấy lời này, Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Anh thật sự không muốn như vậy.
Không muốn vì mỗi một quyết định của bản thân mình đều sẽ ảnh hưởng đến sự sống chết của một đồng người.
Trần Vũ Yến nhìn Giang Cung Tuấn, cô ta trịnh trọng nói: “Anh Giang, anh đã không còn đường lui nữa rồi. Anh phải giải quyết thương hội Đại Đông, giải quyết Cổ Môn, phải nắm cả nước Đoan Hùng trong tay. Đi đến bước này rồi, anh đã không còn đường lui nữa. Bây giờ anh không phải là một mình nữa, phía sau anh còn có không ít người, anh mà thất bại, những người này đều sẽ chết hết. Anh hiểu chưa?”