CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Hà Tuyết Tùng vô cùng sợ hãi nên chọn nhận thua.

Anh ta hi vọng Giang Cung Tuấn không tiếp tục đánh nữa nhưng Giang Cung Tuấn chỉ nhìn chằm chằm vào Hà Tuyết Tùng. Anh đang nghĩ nếu giết Hà Tuyết Tùng vào lúc này sẽ khiến cho nhân dân Thương Giới phẫn nộ, trả thù người dân ở Trái Đất. Anh không sợ người ở Thương Giới nhưng không có nghĩa người ở Trái Đất không sợ.

Hơn nữa mỗi lần đánh nhau anh đều thấy cơ thể mình ngày càng mạnh hơn.

Trong cơ thể của anh ẩn chứa ma khí, mỗi lần bị thương ma khí trong cơ thể sẽ tiêu hao để tự động chữa trị vết thương, hiện tại hơn một nửa ma khí trong cơ thể anh đã mất, Giang Cung Tuấn có thể cảm nhận được tốc độ hồi phục vết thương đã chậm hơn rất nhiều.

Điều này khiến Giang Cung Tuấn cảm nhận được anh cũng không phải là người vô địch. Tốc độ hồi phục cơ thể cũng có mức độ, một khi ma khí tiêu hao hết, sau này nếu bị thương cơ thể sẽ không còn khả năng tự khôi phục.

“Giang Cung Tuấn, dừng tay”

Lúc này Hiên Viên bước tới gần Giang Cung Tuấn, nhìn anh nói: “Lần chiến đấu này đến đây là kết thúc, câu có yêu cầu gì thì nói ra, chỉ cần không phải là việc quá đáng thì bọn tôi đều đồng Hiên Viên đứng lên, lựa chọn dừng tay.

Những người khác không nói gì bởi Giang Cung Tuấn đã thể hiện sức mạnh to lớn và được công nhận là ngang hàng với người ở Thương Giới.

Giang Cung Tuấn hít một hơi, áp chế sát khí trong cơ thể, khí tức bị kìm hãm, ma khí biến mất.

Hà Tuyết Tùng nhìn thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi anh ta cảm thấy cái chết cận. kề, nếu như Giang Cung Tuấn không dừng tay thì anh ta nhất định sẽ chết, ở đây không ai có thể ngăn cản được Giang Cung Tuấn.

Ánh mắt Giang Cung Tuấn lạnh lẽo nhìn mọi người, thản nhiên nói: “Chịu ngồi xuống nói chuyện rồi à?”

Hiên Viên cười cười nói: “Từ xưa đến nay, sức mạnh vẫn được coi trọng. Nắm đấm xưng vương đã là chân lý bất biến của người xưa, muốn ngồi nói chuyện với chúng tôi thì phải đủ sức. Bây giờ tôi thừa nhận điều đó, cậu rất mạnh và đủ điều kiện để đàm phán với chúng tôi”

Tuyệt Hằng đứng lên, cười nói: “Đây chỉ là một trận giao hữu thôi, nên biết giới hạn”

Không thể giết Giang Cung Tuấn, anh ta cũng cảm thấy rất đáng tiếc nhưng bây giờ anh ta không thể nói gì, chỉ đành chấp nhận dừng lại.

Hơn nữa trong mắt anh ta Giang Cung Tuấn chỉ là một người chết không biết còn sống được bao lâu, một khi phong ấn mở ra chính là lúc anh phải chết, đó cũng là lúc loài người trên trái đất diệt vong.

Hiên Viên cười nói: “Đến nơi khác rồi nói chuyện” Nói rồi anh ta xoay người rời đi.

Những người khác cũng lần lượt đi theo, Giang Cung Tuấn cũng đi sau lưng bọn họ. Hà Tuyết Tùng thở phào nhẹ nhõm, mãi đến khi Giang Cung Tuấn rời đi anh ta mới ngồi bệt trên mặt đất.

Ngay sau đó có mấy tu sĩ chạy đến.

“Nhanh, mau đỡ tôi trở về chữa thương”

Với sự hỗ trợ của mấy đệ tử, Hà Tuyết Tùng rời khỏi đống đổ nát. Trên sảnh chính Thiên Tuyệt môn tại núi Bất Chu đang tập trung rất nhiều người. Giang Cung Tuần thể hiện ra sức mạnh kinh người, đã có được sự tôn trọng và tư cách đàm phán.

Hiên Viên nhìn Giang Cung Tuấn hỏi: “Bây giờ anh có yêu cầu gì có thể nói ra, chỉ cần không phải việc gì quả đáng thì chúng tôi đều sẽ đồng ý”.



Anh ta nhìn trên người Giang Cung Tuấn không hề có một vết thương nào, mặc dù đang cười nhưng trong mắt hiện lên vẻ khó đoán.

Giang Cung Tuấn đứng lên nhìn đám người trên sảnh chính, nói: “Thứ nhất, từ nay về sau người đến từ Thương giới không được làm khó người Trái Đất, nếu ai làm khó người Trái đất tối sẽ giết kẻ đó, tuyệt đối không lưu tình”

Hiên Viên cười nói: “Điểm này không có vấn đề, chúng tôi đến Trái Đất chỉ để tìm kiếm cơ hội, tôi đồng ý với anh từ giờ cho đến khi phong ấn được mở ra, người trên Thương Giới tuyệt đối sẽ không làm khó người trên Trái Đất.”

Những người khác cũng đồng loạt gật đầu.

Tất cả bọn họ đều đồng ý sẽ không làm khó người Trái đất, sẽ không đối xử với người Trái đất như nô lệ, sẽ cùng người Trái đất sống trong hòa bình.

Giang Cung Tuấn tiếp tục nói: “Thứ hai, núi Bất Chu là địa điểm phong ấn, là nơi linh thiêng trên Trái Đất nên sẽ sinh ra rất nhiều thần vật, từ hôm nay trở đi, người trên Trái đất có thể tùy ý vào núi Bất Chu, các người không được ngăn cản”

Mọi người liếc mắt nhìn Hiên Viên.

Trong số những người từ Thương Giới đến Trái đất, người mạnh nhất là Thần Bảo Lang, mà Hiên Viên đang là quản gia của Thần Bảo Lang.

Anh ta là người đại diện cho Thần Bảo Lang.

Hiên Viên suy nghĩ một lúc rồi nói ra: “Việc ra vào núi Bất Chu không thành vấn đề gì nhưng con người không thể tùy ý tiến vào môn phái do người Thương Giới tạo ra, nếu xông vào sẽ giết không tha”

Điều này Giang Cung Tuấn có thể hiểu được. . Truyện Teen Hay

“Thứ ba, những thần vật sinh ra ở núi Bất Chu, ai phát hiện ra trước sẽ là của người đó”

Giang Cung Tuấn nói ra yêu cầu thứ ba.

Anh cũng đang chuẩn bị để chờ thần vật tiếp theo xuất hiện ở núi Bất Chu.

Hiện tại anh đã biết thần vật ở núi Bất Chu sắp xuất hiện, nếu như anh chăm chú theo dõi núi Bất Chu thì sẽ là người đầu tiên phát hiện ra thần vật này, sau đó thần vật này sẽ là của anh.

Như thế có thể tránh được một trận đấu kịch liệt.

Đối với các thần vật khác, con người trên trái đất không thể cạnh tranh với người ở Thương giới.

Điểm này đối với con người trên trái đất là một điểm tốt.

“Được, tôi đồng ý, ai phát hiện ra trước sẽ là của người đó.”

Hiên Viên nói trước.



Những người khác đều đồng ý, sau một hồi đàm phán mọi chuyện đều rất thuận lợi. Mấy yêu cầu Giang Cung Tuấn đưa ra người trên Thương Giới đều đồng ý.

Giang Cung Tuấn nghe vậy mới thở phào một hơi.

Trận chiến này mặc dù hung hiểm nhưng anh đã giành được một cơ hội cho người Trái Đất, từ nay về sau người trên trái đất không cần lo lắng người Thương Giới giết người vô tội nữa.

“Sau này sẽ gặp còn gặp lại”

Sau khi đàm phán thành công, Giang Cung Tuấn cũng không ở lại lâu, nhanh chóng rời khỏi sảnh lớn Thiên Tuyệt môn.

Sau khi Giang Cung Tuấn rời đi, mọi người đều trở nên đăm chiêu.

Thương Chân hỏi: “Quản gia Hiên, tại sao điều gì anh cũng đồng ý, chẳng lẽ điều này là ý của Thần Tử sao?”

Vẻ mặt Hiên Viên rất nghiêm túc: “Giang Cung Tuấn không phải người tầm thường, cho dù bị thương nặng cỡ nào cũng có thể khôi phục trong thời gian rất ngắn, chúng ta hợp sức lại cũng không thể giết nổi nên hiện tại chỉ có thể thỏa hiệp. Thần Bảo Lang hiện đang bế quan, tạm thời không có cách nào ra ngoài được, có gì phải chờ Thần Bảo Lang xuất quan đã. Bây giờ mọi người nên biết điều một chút, đừng làm khó người trên Trái Đất”

Nói xong Hiên Viên đứng dậy rời đi.

Giang Cung Tuấn sau khi rời khỏi đại sảnh Thiên Tuyệt môn thì đi về phía chân núi Bất Chu.

Anh không rời đi mà đi tìm một nơi an tĩnh, lấy điện thoại di động gọi cho Lan Tâm ở nước Lan Lăng.

“Me.”

“Ừ, tình hình sao rồi, con đến núi Bất Chu chưa?”

Trong điện thoại truyền đến tiếng nói của Lan Tâm.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Vâng, con đã đến rồi, con đã giết Tuyệt Vô Quyết của Thiên Tuyệt môn và đánh nhau với Tuyệt Hằng một trận, cuối cùng còn giao đấu với mấy cường giả ở thế cân bằng, có được tư cách thương lượng với người ở Thương Giới”

Giang Cung Tuấn kể lại toàn bộ sự việc.

Lan Tâm vô cùng sửng sốt,một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

“Cái gì, con đánh nhau với mấy cường giả, còn suýt giết Hà Tuyết Tùng ư?”

Lan Tâm kinh ngạc hỏi: “Là thật hay giả?”.

“Đương nhiên là thật rồi, hiện tại chuyện ở núi Bất Chu đã được giải quyết, mọi người cũng có thể tiến vào núi Bất Chu mà người của Thương Giới sẽ không làm khó. Mẹ, từ giờ trở đi thần vật xuất hiện ở núi Bất Chu ai phát hiện trước sẽ là của người đấy”

“Bây giờ mẹ nhanh chóng đến núi Bất Chu để cảm nhận vị trí xuất hiện của thần vật đi, lần này chúng ta bắt buộc phải có được nó”

Bình luận

Truyện đang đọc