CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Giang Cung Tuấn là quân nhân, trách nhiệm của quân nhân chính là bảo vệ người dân.

Đây là trách nhiệm và nhiệm vụ mà quân đội đã dạy dỗ anh trong hơn mười năm qua, nếu mỗi người đều sợ hãi, e dè, không một ai đứng ra vậy thế giới này phải làm sao đây?

“Được.”

Người thủ hộ khẽ gật đầu. Cô đồng ý với những lời này của Giang Cung Tuấn.

Bởi vì có những người như vậy ở thời viễn cổ mới có thể bảo vệ được trái đất đến bây giờ.

“Người thủ hộ à, tôi có thể sống lại không?”

Cơ thể hư ảo của Giang Cung Tuấn nhìn người thủ hộ, anh không muốn chết, anh còn rất nhiều chuyện phải làm, còn rất nhiều chuyện anh vẫn chưa làm được.

“Thực ra vẫn còn hi vọng”.

Người thủ hộ khẽ nói: “Bởi vì anh có quá nhiều trách nhiệm nên áp lực rất lớn.”

Giang Cung Tuấn thề: “Quyết không thoái thác”

Người thủ hộ giơ tay. Giang Cung Tuấn cảm thấy linh hồn anh nổi lên.

Anh lại cảm thấy hoa mắt, đến khi mở mắt ra đã thấy anh đến một nơi xa lạ.

“Người thủ hộ, đây là đâu?”

Giang Cung Tuấn nhìn thấy hình dáng dần dần hóa như thật, anh nhìn xung quanh, khuôn mặt tràn đầy sự nghi ngờ.

Đây là một nơi anh chưa bao giờ đến.

Xung quanh là bức tường màu đen vàng, giống như ở giữa một tòa cung điện vậy.

“Nơi này là nơi sâu nhất của Tàng Kinh Các.”

Người thủ hộ nhìn bốn phía nói: “Nơi này là nơi tổ tiên lưu lại rất nhiều thứ cổ truyền, có rất nhiều đồ quý hiếm và thần kỳ, hơn nữa ở đây có thứ có thể giúp anh sống sót”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn vui mừng nói: “Đó là cái gì vậy?”

“Đi theo tôi”

Người thủ hộ đã giống như người thật nhanh chóng đi trước. Giang Cung Tuấn theo sau.

Cô đi trước rồi đẩy một tấm đá đen ra tiến vào nơi sâu nhất. Nơi này là một động đá tự nhiên. Đi xuyên qua một đoạn đường quanh co khúc khuỷu tới một nơi rất kỳ lạ.

Nơi này lóe lên rất nhiều ánh sáng kỳ lạ, những ánh sáng này từ dưới đất bao phủ lên, ánh sáng ở khắp nơi, ở giữa không khí cũng có tạo nên một trận địa đáng sợ.

Giang Cung Tuấn cũng không hiểu trận pháp, trong mắt anh, là những ánh sáng này được hội tụ tại một điểm, rồi lại giăng khắp nơi, trong lúc mơ hồ anh thấy rất nhiều văn cổ, những văn tự từ xa xưa mà anh không biết một cái nào.

“Người thủ hộ, đây là gì?”.

Khuôn mặt Giang Cung Tuấn tràn đầy sự ngờ vực.

Người thủ hộ giơ tay, ánh sáng ở khắp nơi dần biến mất, một ít văn cổ cũng biến mất, còn trước mặt anh xuất hiện một cây sen, gốc sen này có màu đen, nở ra ánh sáng đen.

“Đây là cây sen thần bí”

Người thủ hộ nhìn bông hoa sen màu đen phía trước nói.

Đường kính bông hoa sen này tầm ba mét, hoa nở ra cảnh giới thứ chín hoa, ở giữa đóa hoa có ánh sáng màu đen đang lấp lóe.

Giang Cung Tuấn hỏi lại: “Cây sen thần bí gì cơ?” Người thủ hộ giải thích: “Thời viễn cổ, có một người lưu lại nguồn gốc của mọi vật.”

Giang Cung Tuấn nghi ngờ. Anh không biết hôm nay người thủ hộ đưa anh đến nhìn cây hoa sen này để làm gì.

Người thủ hộ xoay người nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhìn người thủ hộ, khuôn mặt cô không thuộc dạng đẹp, nhưng ngũ quan lại tinh tế, không có chút khuyết điểm nào, nhưng mà khuôn mặt không có chút khuyết điểm trông đang khá lo lắng.

“Giang Cung Tuấn, anh có biết kẻ địch lớn nhất của con người là ai không?”

Giang Cung Tuấn nói: “Chẳng lẽ là kẻ đang bị niêm phong?”.

Người thủ hộ lắc đầu: “Quên đi, lần này nói những lời này với anh, anh cũng không hiểu được, sau khi trở về tôi sẽ nói cho anh biết. Tôi đưa anh tới nơi này vì tôi định dùng cây sen thân bí này giúp anh làm lại thân thể”

“A.” Giang Cung Tuấn ngây ngẩn cả người.

Nhìn bông hoa sen phía trước nở rộ như vậy, anh hỏi: “Dùng bông hoa sen này làm lại thân thể cho tôi á?”

“Đúng vậy.”

Người thủ hộ gật đầu nói: “Gốc hoa sen này do tổ tiên mình hao phí hết sức mình mới có thể tạo ra được. Bây giờ không nói nhiều với anh được, nói nhiều trong lòng anh lại có thêm nhiều gánh nặng hơn, tôi chỉ có thể nói cho anh biết, đây là cơ duyên đất trời tạo nên”

Anh xoay người nhìn bông hoa sen.

“Chủ của bông hoa sen này là một người rất mạnh, thực lực vượt qua tưởng tượng của anh rất nhiều, dùng bông hoa sen này làm lại cơ thể cho anh, thì cơ thể của anh sẽ chứa được rất nhiều tinh lực”

Giang Cung Tuấn không biết kế hoạch vĩ đại này là gì. Nhưng mà chỉ cần có thể sống lại được anh không để ý nữa.

“Mong người thủ hộ có thể cứu tôi.”

“Không cần vội vàng quá, cần phải có thời gian tôi mới có thể luyện xong cây sen này. Trong thời điểm này anh cứ ở đây đừng đi đâu cả, nơi này có trận pháp nên chắc chắn linh hồn anh sẽ không bị tiêu tán mất.”

Người thủ hộ nói.

“Được.”

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Người thủ hộ giơ tay, bông hoa sen bay lên, cô mang cây sen màu đen cùng với bông hoa sen đi khỏi đó.

Còn Giang Cung Tuần thì ở đây chờ đợi.

Một ngày trôi qua. Giang Cung Tuấn ở sâu bên trong chờ đợi, ban đầu anh còn nhớ từng ngày, một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, ba tháng trôi qua…

Nhưng mà sau đấy anh không còn nhớ được nữa.

Lúc mà anh không còn kiên nhẫn nữa thì người thủ hộ lại xuất hiện.

“Người thủ hộ.”

Giang Cung Tuấn bước đến, nhìn cô gái hoàn hảo không tì vết.

Người thủ hộ khẽ gật đầu, giơ tay phát lực. Một ánh sáng màu đen xuất hiện, sau đó một người đàn ông xuất hiện trên mặt đất.

Giang Cung Tuấn vừa nhìn thấy, anh trợn tròn mắt nhìn cô.

Người đàn ông nằm trên mặt đất giống hệt anh, lúc này người đó đang nhắm chặt hai mắt, trên người có một luồng khí tà ác.

“Người thủ hộ, đây là gì thế?”

Giang Cung Tuấn nghi ngờ hỏi.

Người thủ hộ nói: “Đây là bông sen thần bí tôi sử dụng để giúp anh làm lại cơ thể, bây giờ chỉ cần linh hồn về chỗ cũ anh có thể trở về, nhưng tôi phải nhắc anh một chút. Cái này trời sinh mang khí của ma, ma khí có ảnh hưởng đến linh hồn anh, thậm chí còn đồng hóa linh hồn anh, khiến cho anh nhập ma, biến thành người của ma tộc”

Người thủ hộ tỏ ra nghiêm trọng nói từng chữ một: “Tôi hy vọng, anh có thể giữ vững được sự sáng suốt của mình, tôi hi vọng anh có thể nhớ kỹ trách nhiệm của anh, có thể nhớ rõ sứ mệnh của anh, nếu anh không thể bảo trụ được sự sáng suốt của mình thì tôi sẽ giết anh”

Giang Cung Tuấn nhíu mày, suy nghĩ rồi nói: “Vì sao không lọc đi ma khí trong cơ thể này ra, nếu Sở Vị có thể trừ bỏ được ma khí này chắc hẳn tôi cũng có thể”

Người thủ hộ nói: “Anh không giống với cô ấy, cô ấy vốn là người có máu rùa, máu rùa theo thể âm. Người như vậy chỉ bị ảnh hưởng một chút, ma khí chỉ ảnh hưởng đến cơ thể của cô ấy thôi.”

“Còn cơ thể này là do mà tạo ra, ma khí là ưu điểm lớn nhất của cơ thể này, ma khí chính là vũ khí mạnh nhất của cơ thể này, hơn nữa tiềm năng rất lớn. Nếu lọc ma khí đi thì mất đi mong ước ban đầu tôi tạo nên cơ thể này, đây còn là ma liên, chỉ mình tôi không thể lọc nổi ma khí của nó.”

Giang Cung Tuấn cái hiểu cái không. Nhưng mà bây giờ những điều này không còn quan trọng nữa rồi. Chỉ cần có thể sống lại, cho dù là cơ thể như thế nào anh cũng nhận hết.

“Đúng rồi, bây giờ đã qua bao lâu rồi.”

Anh chỉ nhớ rằng anh đã ở đây rất lâu, rất lâu rồi, còn cụ thể bao lâu anh cũng không biết nữa.

Người thủ hộ nói: “Tính thời gian ra, anh đã tới đây được ba năm rồi, bên ngoài đã qua ba năm rồi”

Giang Cung Tuần ngạc nhiên: “Đã ba năm rồi sao, bên ngoài thế nào rồi?”

Người thủ hộ nói: “Cho dù rối ren thì cũng không đến mức quá loạn đâu”

Bình luận

Truyện đang đọc