CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Núi Trường Bạch là một dãy núi ở Đại Lan.

Đây là một khu rừng rậm nguyên thủy, xung quanh không có người ở.

Bên trong núi Trường Bạch, một khu vực bằng phẳng.

Mười mấy chiếc máy bay trực thăng lần lượt hạ xuống.

Giang Cung Tuấn xuống máy bay trước tiên.

Độc Bộ Vân đi theo sát phía sau.

Hoắc Đổng và các chiến sĩ đi theo đều lần lượt xuống máy bay.

Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn xung quanh một chút.

Xung quanh đều là núi non trải dài chập chùng, nhìn lướt qua, tất cả đều là cây cối rậm rạp và đỉnh núi dốc đứng, không nhìn thấy điểm cuối, anh không nhịn được hỏi: “Độc Bộ lão đại, ở đâu?”

“Giang lão đại, anh quá khách sáo, gọi tôi là Tiểu Vân được rồi, tôi cũng không dám xưng lão đại ở trước mặt anh” Độc Bộ Vân tỏ vẻ khiêm tốn, ở trước mặt Giang Cung Tuấn, anh ta thật sự không dám nhận lão đại, nhiều nhất chỉ là một tiểu lão đệ.

Anh ta chỉ một dãy núi ở phía trước, “Ngay dưới lòng đất ở ngọn núi phía trước”

Dừng lại một chút, anh ta tiếp tục nói: “Năm đó tôi đã giấu tiền tài ở đây, cả đời này cũng không định dùng đến. Bởi vì số vàng bạc châu báu này đều có nguồn gốc không sạch sẽ, là dùng mạng sống người khác đổi lấy, tôi cũng không ngờ lại đến đây”

“Ừm”

Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.

Coi như Độc Bộ Vân còn chút lương tâm, biết nguồn gốc của số tiền tài này không sạch sẽ, mới giấu tất cả vào trong rừng sâu núi thẳm hiếm thấy hơi người này.

Giang Cung Tuấn xoay người nhìn chiến sĩ ở sau lưng, ra lệnh: “Đeo balo, tất cả đi theo, xuất phát”

“Vâng”

Giọng nói trật tự vang dội.

Một đoàn người đi vào núi sâu, tiến đến địa điểm của bảo tàng.

Ngay lúc đám người Giang Cung Tuấn đến địa điểm của bảo tàng.

Cao Mẫn Ngọc ở thành phố Tử Đẳng xa xôi cũng nhận được tình báo kỹ càng.

“Cô Cao, Giang Cung Tuấn xuất hiện ở núi Trường Bạch. Căn cứ vào tin tình báo đáng tin cậy, mấy năm trước Độc Bộ Vân từng giấu một đám vàng bạc châu báu ở núi Trường Bạch, chuyến đi này là để đi lấy châu báu”

“ồ?”

Cao Mãn Ngọc nhìn người báo cáo tỉn tức, hỏi: “Tin tức chính xác không?”

“Ừm, chính xác”

Cao Mẫn Ngọc vuốt ve cái cằm trắng nõn, đắm chìm trong suy nghĩ, tự lẩm bẩm: “Tiền tài, chẳng lẽ Giang Cung Tuấn còn thiếu tiền sao, cần số tiền kia của Độc Bộ Vân?”

Cô ta dựa vào ghế, hai mắt nhắm chặt.

Suy nghĩ khoảng mười phút, cô ta mở choàng mắt ra.

“Tiền để anh ta sáng tạo Cứu Thế đều là Đan Chiến cho, bây giờ anh ta vốn không thể lấy thêm tiền ra. Nếu tôi đoán không sai, anh ta muốn số tiền tài này của Độc Bộ Vân là muốn đối đầu với Bách Niên”

Nghĩ đến điểm mấu chốt, cô ta nhếch môi, nở một nụ cười thản nhiên, “Giang Cung Tuấn, tuy tôi không thể giết anh, cũng không dám giết anh, nhưng anh muốn lấy số tiền tài này về là chuyện không thể nào.”

Cô ta đứng lên, ra lệnh: “Đi dặn dò xuống, lập tức đến núi Trường Bạch, ngăn cản Giang Cung Tuấn mang số tiền tài này về”

“Vâng”

Thuộc hạ lập tức đi dặn dò.

Cao Mẫn Ngọc cũng không dừng lại, tự dẫn người đến núi Trường Bạch.

Vào lúc này, thủ đô.

Ở sân sau nhà họ Giang.

Giang Vô Song ngồi đánh cờ với Giang Quốc Đạt.

“Vô Song, nhà Tiêu Dao gửi tin tức đến bọn họ đã đồng ý liên hôn, không đến mấy ngày nữa, người bên gia tộc Tiêu Dao sẽ đến thủ đô.”

Giang Vô Song cầm quân cờ đen trong tay, hơi ngạc nhiên, mấy giây sau mới phản ứng lại, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng”

“Vô Song, cháu đừng cảm thấy uất ức, cháu kết hôn với con trai út của gia chủ Tiêu Dao, năm nay gần 20 tuổi đã là võ đạo tông sư Nhất Cảnh”

Giang Quốc Đạt nhẹ nhàng mở miệng, dường như đang nói một việc nhỏ bé không đáng kể.

“Ông nội, Vô Song không thấy uất ức”

“Vậy cũng tốt”

“Cháu cũng đừng để ý đến tình báo bên Giang Cung Tuấn, cứ giao cho ông là được”

“Vâng”

Giang Vô Song gật đầu.

Vào lúc này, điện thoại của cô ta rung lên một cái.

Cô ta lấy điện thoại ra xem lướt qua, nói: “Ông nội, Giang Cung Tuấn theo Độc Bộ Vân đến núi Trường Bạch để đi tìm số vàng bạc châu báu mà Độc Bộ Vân đã giấu mấy năm trước. Cao Mẫn Ngọc – đồ đệ xuất sắc của ông Cao – cũng đi theo đến đó, e rằng lần này sẽ có một trận chiến dữ dội”

Giang Quốc Đạt hơi đưa tay ra hiệu dừng, “Không cần lo lắng, Cao Mẫn Ngọc chỉ không muốn để Giang Cung Tuấn mang số tiền tài kia về, ông đã sớm nói trước, không ai dám làm khó Giang Cung Tuấn”

Giang Quốc Đạt vẫn có lòng tin với nhà họ Giang.

Ông ta đã nói như vậy, người khác sẽ không dám tùy tiện chạm đến Giang Cung Tuấn.

Ông ta hiểu rõ Giang Cung Tuấn đang làm gì, chỉ là ông ta không muốn để ý, càng không muốn giúp Giang Cung Tuấn.

Giúp Giang Cung Tuấn chẳng khác nào giúp ông Long, điều này cũng ngang với tỏ rõ lập trường.

Trước khi đại hội diễn ra, ông ta không thể tỏ rõ lập trường.

Nếu không tình thế sẽ đảo ngược, thế lực khắp nơi sẽ nhanh chóng lựa chọn phe cánh, ông ta không muốn thấy tình huống đó.

“Thật sự không có nguy hiểm?”

Giang Vô Song cau mày nói: “Cháu đã gặp Cao Mãn Ngọc mấy lần, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại đa mưu túc trí, rất có thủ đoạn. Hơn nữa những năm qua cũng là cô ta bày mưu tính kế giúp ông Cao, mượn tay Giang Cung Tuấn giết chết Thiên Tử, vứt bỏ Thiên Tử. Quấy rối thế cục có lẽ cũng do cô ta nghĩ kế, âm thầm thúc đẩy, chuyện mới có thể thuận lợi như vậy. Hiện tại Giang Cung Tuấn không còn giá trị lợi dụng, khó tránh khỏi cô ta sẽ làm ra hành động khác người.

“Sao nào, lo lắng cho Giang Cung Tuấn?”

“Ông nội, cháu chỉ lo Giang Cung Tuấn chết đi, tình thế sẽ càng hỗn loạn, bây giờ ba tộc còn lại đã bất mãn với nhà họ Giang, khó tránh khỏi sẽ đạt được thỏa thuận với ông Cao, diệt Giang Cung Tuấn, hoàn toàn khơi mào chiến tranh”

Giang Vô Song nhanh chóng giải thích.

“Sẽ không”

Giang Quốc Đạt nói chắc chắn: “Đại hội là do ông Cao nhắc đến, nếu ông ta đã nói đợi đến đại hội, vậy hiển nhiên ông ta cũng không muốn tứ đại gia tộc sống mái với nhau ngay lúc này”

“Ừm”

Giang Vô Song không nói chuyện nữa.

Mà tập trung nhìn chằm chằm bàn cờ, cũng không biết đang nghĩ đến ván cờ hay đang suy nghĩ gì.

Giang Quốc Đạt cũng chuyên tâm nhìn bàn cờ.

Bầu không khí lập tức chìm trong yên tĩnh.

Khoảng mấy chục giây sau, Giang Quốc Đạt đột nhiên mở miệng: “Nếu cháu thật sự lo lăng, vậy đi xem một chút đi”

Giang Vô Song ngẩng đầu liếc nhìn Giang Quốc Đạt, trong chốc lát hơi không hiểu rõ ý của ông ta.

Giang Quốc Đạt nói: “Ông tự tay sao chép mấy bộ bí tịch võ công đỉnh cấp từ Tàng Thư Các, đây đều là bí kíp bất truyền do tiền bối nhà họ Giang để lại, trong thời gian ngắn Giang Cung.

Tuấn không thể về tộc tu luyện. Cháu đi xem một chút, thuận tiện mang đến cho nó. Nhưng cháu phải đi nhanh về nhanh, nhanh chóng quay về trước khi nhà Tiêu Dao đến thủ đô.”

Nói xong, ông ta đứng lên.

Trong chớp mắt đứng lên, ông ta ném quân cờ trong tay lên bàn.

Cạch.

Một tiếng động vang lên.

Bàn cờ chia năm xẻ bảy, quân cờ rơi lả tả trên đất.

Giang Quốc Đạt chắp tay sau lưng, xoay người rời đi.

Trong lòng Giang Vô Song lại run lên một cái.

Cô ta biết, ông nội đã tức giận.

Gô ta ngồi bên cạnh, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ bất đắc dĩ và chua xót.

Sau mấy giây cô ta mới đứng lên, đi theo.

Đi vào thư phòng.

Giang Quốc Đạt lấy ra bản bí tích đã được chép tay xong từ lâu đưa cho Giang Vô Song, trên khuôn mặt già nua hiện ra ý cười, nói: “Cầm đi đi”

“Ông nội”

Giang Vô Song cúi đầu, không dám cầm lấy.

“Cầm: Sắc mặt Giang Quốc Đạt lập tức trở nên nghiêm nghị, quát.

“Vâng”

Lúc này Giang Vô Song mới đưa tay ra, nhận lấy bí tịch do Giang Quốc Đạt đưa đến.

“Đi đi, nhanh chóng quay về trong vòng năm ngày”

“Vâng”

Giang Vô Song nhẹ gật đầu, xoay người rời đi.

Vừa mới xoay người, Giang Quốc Đạt lại nói: “Chờ chút”

“Ông nội còn có gì cần dặn dò” Giang Vô Song quay người, cúi đầu khẽ hỏi.

“Vô Song, có phải cháu có chuyện gì lừa ông không?”

Nghe vậy, cơ thể Giang Vô Song run lên, lập tức quỳ trên mặt đất, nói: “Ông nội, Vô Song không dám giấu giếm ông nội”

“Được, ông chỉ tùy tiện hỏi một chút, đứng lên đi, nhanh đi đi, chắc chắn phải giao cho Giang Cung Tuấn, tuyệt đối không thể đánh mất, nếu người ngoài nhìn thấy, ai nhìn thấy, cháu giết người đó cho ông.”

“Vâng”

Giang Vô Song đứng lên, run rẩy rời đi.

Sau khi rời khỏi thư phòng của Giang Quốc Đạt, trên trán cô ta đổ mồ hôi.

Bình luận

Truyện đang đọc