CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giang Thần tới tìm Thiên Tử, chính là để thử gã ta.

Thiên Tử phản ứng rất mạnh mẽ.

Giang Thần cũng đại khái có thể phán đoán ra mục đích của Thiên Tử.

Thiên Tử cùng người nuôi cổ có quan hệ mật thiết.

Hơn nữa ở thành phố kế bên còn có một khu căn cứ bí mật để nghiên cứu.

Ngay cả tình báo của Quỷ Kiến Sầu cũng không thể tìm hiểu rõ ràng.

Hiện tại đại khái anh đã biết, căn cứ nghiên cứu này hẳn là có quan hệ với cổ độc.

“Đi dạo xung quanh” Giang Cung Tuấn nói với Hứa Linh.

“Vâng.”

Hứa Linh gật đầu, đẩy Giang Cung Tuấn, đi lại khắp nơi.

Thiên Tử lên xe.

Tài xế lái xe rời đi.

Gã ta ngồi ở hàng phía sau, trong thần sắc có một chút tối tăm.

Gã không nghĩ tới, sự nhạy bén của Giang Cung Tuấn mạnh mẽ như thể, chỉ bởi vì thân trúng cổ độc, là có thể hiểu biết nhiều như vậy.

Chỉ là chuyện trăm năm trước, người biết được không nhiều lắm.

Thậm chí có thể nói biết những bí ẩn đó đều đã chết sạch, Giang Cung Tuấn rốt cuộc là làm sao mà biết được?

Hiện tại Giang Cung Tuấn bị phế đi.

Nhưng mà lời nói hôm nay của Giang Cung Tuấn làm cho gã ta lại lần nữa có cảm giác nguy hiểm.

Gã ta cảm thấy, hẳn là nên tìm cơ hội giết Giang Cung Tuấn, vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Mà Giang Cung Tuấn cũng biết, anh tới tìm Thiên Tử, chắc chắn sẽ khiến cho Thiên Tử chú ý, như vậy anh sẽ có nguy hiểm.

Nhưng anh vẫn phỉa tới, bởi vì anh không chắc chắn phỏng đoán trong lòng, chỉ có hiểu biết được Thiên Tử rốt cuộc muốn làm gì, anh mới có thể nghĩ đối sách.

Hứa Linh đẩy anh đi xung quanh phủ Thiên Tử.

Mà anh thì vẫn luôn ở suy nghĩ.

Anh cảm thấy một mình Thiên Tử chưa chắc có thể làm ra kế hoạch lớn đến như thế.

Nếu kế hoạch thành công, sẽ làm điên đảo toàn thế giới.

Anh cảm thấy sau lưng Thiên Tử còn có người.

Lại hoặc là có thể nói, Thiên Tử còn có đồng lõa, hơn nữa đều là một đám nhân vật lớn có quyền cao chức trọng.

Nghĩ đến đây, Giang Cung Tuán lại đau đầu, không khỏi duỗi tay xoa huyệt Thái Dương.

“Anh Giang, anh lại đang suy đoán đấy hả?”



Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Giang Cung Tuấn, mặt lại thêm mỏi mệt, cô đau lòng, nhịn không được duỗi tay sờ mặt của anh, nhưng mà tay cô lại không chạm vào mặt của Giang Cung Tuấn, bởi vì hiện tại Giang Cung Tuấn rất mẫn cảm, cô sẽ đánh thức Giang Cung Tuấn.

“Có lẽ, chỉ có như vậy, em mới có thể ở lại bên cạnh anh, không biết sau khi chuyện ở thủ đô kết thúc, anh trở lại thành phố Tử Đằng, em còn có cơ hội ở ngươi phía sau đẩy anh hay không, có lẽ anh sẽ lại đi tìm Đường Sở Vi”

Hứa Linh nhỏ giọng lẩm bẩm.

Mà Giang Cung Tuấn thực mỏi mệt, ngủ say như chết.

Một giấc này ngủ đến giữa trưa.

Anh bị đói tỉnh.

Hứa Linh rất hiểu trạng huống hiện tại của anh, vừa tỉnh anh đã được hương thơm ngào ngạt của đồ ăn.

“Tỉnh rồi à? Đồ ăn đã đưa tới”

Giang Cung Tuấn hơi hơi động đậy thân thể, dựa vào trên giường, nhìn Hứa Linh đang ngồi ở một bên, trên khuôn mặt tái nhợt có một ý cười, “Vẫn là cô săn sóc, nếu cô đi trở về, chỉ sợ tôi phải chịu đói, may mắn cô đã trở lại”

“Tôi chỉ là không tìm được việc làm, tạm thời ở chỗ này chiếu cố anh mấy ngày mà thôi.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Linh ửng đỏ.

Nhịp đập tim cô không ngừng gia tốc.

Đây là cảm giác yêu sao?

€ô có một loại cảm giác, cô đã yêu.

Giang Cung Tuấn đứng dậy, ngồi ở mép giường, cầm lấy chiếc đũa trên bàn, bắt đầu ăn cơm.

Sau khi ăn no, anh liền nằm nghỉ ngơi, mà Hứa Linh thì dọn bàn.

Cả ngày hôm nay, anh cũng chưa hề ra ngoài.

Ở khách sạn rất nhàm chán, may mắn có Hứa Linh ở bên, không ngừng kể chuyện cười cho anh, làm anh vui vẻ.

Thời gian trôi qua rất mau.

Đảo mắt đã đến ngày hành động.

Buổi tối.

Giang Cung Tuấn đứng ở trên ban công, nhìn thành phố lớn đèn đuốc sáng trưng phía trước.

Hứa Linh cầm một cái áo khoác to rộng đi tới, khoác ở trên người Giang Cung Tuấn, nhắc nhở mà nói: “Nhập thu rồi, thời tiết dần dần chuyển lạnh, tình huống thân thể của anh hiện tại không thể cảm mạo, bác sĩ nói, một khi cảm mạo, hậu quả rất nghiêm trọng.”

Giang Cung Tuấn nhìn thành phố đêm phía trước.

“Cô xem, thủ đô buổi tối đẹp thật đấy”

“Anh này, còn có tâm tình ở chỗ này cảm khái, buổi tối hôm nay bọn họ sẽ phải hành động, nếu mà thất bại, đây chính là tử tội”

“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, có được hay không phải xem ý trời” Giang Cung Tuấn nhẹ giọng mở miệng.

Anh nhìn về phía hội trường lớn.

Đang chờ thời gian.

Thời gian trên điện thoại là buổi tối, 8 giờ 59 phút.

Anh nghiêm túc nhìn chằm chằm.

Đến lúc 9 giờ.

Đùng!

Từ phương hướng của hội trường lớn truyền đến một tiếng nổ mạnh.

Điều này gây ra oanh động lớn.

Toàn bộ thành phố vang lên tiếng còi báo động của cảnh sát Ngay sau đó, Giang Cung Tuấn nhìn thấy trên đường phố bên ngoài, xuất hiện rất nhiêu xe cảnh sát, xe quân sự.

“Đi thôi, trở về phòng”

Giang Cung Tuấn biết, hành động bắt đầu rồi.

Anh bổ cục chu toàn.

Hiện tại người của anh đều đã trà trộn vào trong Quân Xích Diêm, lại còn có phụ trách trông coi địa lao, chỉ cân không có gì bất ngờ xảy ra, vậy là có thế thành công Thủ đô, địa lao vùng ngoại thành.

Nơi xa quân khu, vang lên tiếng còi cảnh sát.

Quân Xích Diêm ở cửa đại lao hơi sửng sốt “Sao lại thế này?”

“Đã xảy ra chuyện lớn gì sao?”

“Quân khu truyền đến tiếng còi cảnh sát, vậy hản là bên trong thành phát sinh chuyện lớn, quân đội ra mặt.”

Đúng lúc này một nhánh đội ngũ đi tới.

Nhánh đội ngũ này có hơn ba mươi người.

Cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo chiến, quân hàm trên vai hăn không thấp “Đều tỉnh táo lên cho tôi, thủ vững cương vị của chính mình, không nên hỏi, đừng hỏi.”

“Vâng”

Quân Xích Diễm ở cửa địa lao tức khảc đứng thẳng täp, trăm miệng một lời mà mở miệng.

Tên tướng quân này mở miệng sai bảo: “Mở cửa địa lao ra, tuần tra theo lệ thường”

Người canh cổng tức khắc mở cửa lớn của địa lao ra, nhánh tiểu đội hơn ba mươi tiến vào địa lao.

Sau khi tiến vào địa lao, vẫn luôn đi về phía chô sâu ở dưới Sau khi thâm nhập vào địa lao.

Khu vực này nháy mat bị cät điện.

Quân Xích Diềm canh cổng thấy cắt điện, nói: “Đi kiểm tra công tặc nguồn điện một chút”

Địa lao.

Nhánh tiểu đội hơn ba mươi người này, tuyệt đại đa số nháy mät ngã trên mặt đất.

Trong bóng đêm, có thể nhìn đến vài thân ảnh nhanh chóng đi tới.

Vài đạo thân ảnh này rất nhanh đã tới nhà tù chö Độc Bộ Vân, lấy ra chìa khóa, mở cửa nhà lao sắt Mấy ngày nay, Độc Bộ Vân vẫn luôn chờ ở địa lao.

Tuy rằng ông bị nhốt lại, nhưng mà ông đã sớm thu mua Quân Xích Diễm, chuyện xảy ra bên ngoài, đều có người báo cho ông Ông ta biết Giang Cung Tuấn bị thẩm tra, cũng biết Giang Cung Tuấn không chết, ông vân luôn chờ đợi.

Chờ Giang Cung Tuấn tới cứu hẳn.

Hiện tại nhìn đến có Quân Xích Diễm thân mặc áo chiến xuất hiện, mở cửa phòng ra, ông ta biết là Giang Cung Tuấn tới cứu ông.

“Ăn nó”

Một người mặc áo Quân Xích Diễm đi tới, lấy ra một viên thuốc.

Độc Bộ Vân không chần chờ, ăn ngay lập tức.

Quân nhân kia thấy Độc Bộ Vân ăn xong, lúc này mới cởi bỏ xích sắt trên tay, trên chân ông ta, nhỏ giọng nói: “Đi, theo sát”

Bình luận

Truyện đang đọc