Giang Cung Tuấn nằm trên giường nghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc Đường Sở Vi đã tắm xong và đi ra ngoài, cô quấn khăn tắm, chiếc cổ trắng nõn và bờ vai hoàn toàn lộ ra bên ngoài, dưới chân đi một đôi đép bệt.
Cô đi đến bên giường, cởi khăn tắm xuống, nhìn Giang Cung Tuấn nằm trên giường đang nghĩ ngợi, trên gương mặt mang theo ý cười và hỏi: “Ông xã, em có đẹp không?”
Nghe tiếng, Giang Cung Tuấn nghiêng người nhìn qua, chỉ thấy Đường Sở Vi không mặc gì cả, cứ đứng ở bên cạnh như vậy.
Bởi vì vừa mới tắm xong, cho nên da thịt trắng nõn hơi hồng, mái tóc vẫn chưa hoàn toàn sấy khô, thoạt nhìn có hơi rối loạn, nhưng lại tràn đây vẻ gợi cảm.
Giang Cung Tuấn là một người đàn ông bình thường, nhìn thấy cảnh tượng này, anh cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, cười trêu ghẹo: “Chỉ đáng tiếc, bây giờ cơ thể của anh không ổn, bằng không anh đã nhảy bổ vào người em rồi”
Đường Sở Vi đi lại gần, leo lên giường rồi nằm xuống bên cạnh anh.
Cô duỗi tay ôm anh, rúc vào trong lòng anh, nói với giọng dịu dàng: “Em tin anh chắc chắn sẽ khỏe lại, đúng rồi, trong khoảng thời gian này em thấy anh vẫn luôn đọc sách. Sách này là thứ có được ở trong hang động đá vôi ngầm đúng không, đó là sách gì vậy?”
“Không phải, đó chỉ là một quyển sách y mà thôi. Anh muốn tìm được cách chữa trị cổ độc từ trong đó, nhưng đã lâu như vậy rôi mà vẫn chưa tìm được”
Anh cũng không nói cho cô biết chuyện quyển hạ của y kinh.
“Ừm”
Đường Sở Vi ừm một tiếng, lại nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, anh sẽ từ từ khỏe lại thôi”
Giang Cung Tuấn cũng không nghĩ nữa mà nhắm mắt lại, bắt đầu suy tưởng. Bởi vì Đường Sở Vi quá mê người, mà hai người lại nằm gân nhau như vậy khiến anh có thể cảm giác được thân nhiệt của cô.
Anh không thể kiềm chế được, mà bắt đầu suy tưởng, lúc này đầu óc mới chậm rãi trở nên trống rỗng.
Đêm trôi qua lặng yên không một tiếng động.
Sáng ngày hôm sau.
Sáng sớm, Đường Sở Vi đã đi tới Vĩnh Nhạc.
Cô trở về nhà họ Đường, lại một lân nữa quản lý Vĩnh Nhạc. Ở trong viện lâu như vậy, nên công ty có rất nhiều chuyện đợi cô tới xử lý. Tuy hiện tại, thương thế vẫn chưa hoàn toàn hôi phục, nhưng cô đã tới công ty rồi.
“Anh Giang, ăn cơm thôi.”
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, ngay sau đó cửa phòng bị đấy ra, Y Đình Thi bước vào.
Y Đình Thi ở nhà mặc đồ rất tùy ý, chỉ là một bộ trang phục thường ngày đơn giản, thoạt nhìn không bắt mắt đến vậy, nhưng lại có chút cảm giác như con gái cưng.
Giang Cung Tuấn ngồi khoanh chân trên giường, khi Y Đình Thì bước vào, thì cũng anh mở mắt ra. Sau đó, anh đột nhiên giơ tay, trong bàn tay xuất hiện một luông kình lực mạnh mẽ. Nguôn kình lực này cuốn tới, một ly trà nằm trên bàn cách đó hai mét lập tức bay tới, được anh năm trong tay một cách rất chuẩn xác.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trên gương mặt của cô ta mang theo vẻ vui mừng, mừng rỡ nói: “Anh Giang, anh đã thành công rồi sao?”
Giang Cung Tuấn thu khí tức lại, phun ra một ngụm khí đục nặng nề, cười bảo: “Khí trong cơ thể tôi càng lúc càng mạnh, bây giờ tôi đã có thể kiểm soát được luồng khí này, hình thành kình lực mạnh mẽ”
Khổ cực tu luyện lâu như vậy, cuối cùng anh cũng khống chế được chân khí, và phóng chân khí này ra ngoài, hình thành sức mạnh mạnh mẽ.
Sức mạnh hiện tại của anh mạnh hơn khi không tu luyện lúc trước quá nhiều.
Chỉ là bây giờ chân khí của anh vẫn còn quá yếu, không có cách nào giải trừ được cổ độc trong người, chỉ có thể áp chế cổ trùng trong cơ thể, để cổ trùng không tiếp tục phá hoại cơ thể của anh nữa.
Gương mặt của Y Đình Thi tươi cười xán lạn.
Cô ta cười lên rất tra nhìn, trên gương mặt tràn đầy sức sống mang theo hai cái lúm đồng tiền mờ ảo.
“Tu luyện ra chân khí, anh Giang được cứu rồi, không cần phải chết nữa” Cô ta cười với vẻ mặt ngây thơ.
“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu.
Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi nói: “Cuối cùng cũng vượt qua cửa ải lần này, tiếp theo đây chỉ cần tôi nỗ lực tu luyện, thì sớm muộn gì cũng có thể ép được cổ trùng trong người ra ngoài”
“Nhà họ Đường ăn cơm không gọi anh, em có nấu mỳ trứng cho anh, anh xuống ăn hay là bưng lên ạ”
Giang Cung Tuấn đáp: “Bưng lên đi, nhìn thấy sắc mặt của người nhà họ Đường là phiền lòng tồi: “Ừm, được” Y Đình Thi nhanh chóng xuống lầu, rồi bưng mì trứng vừa mới nấu xong lên.
Giang Cung Tuấn ăn mỳ trứng, còn không nhịn được mà khen ngợi: “Ừm, không tệ, rất ngon.”
Được khen khiến trong lòng cô ta rất vui vẻ, trên gương mặt mang theo nụ cười mà ngay cả chính bản thân cô ta cũng không cảm giác được.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Giang Cung Tuấn cũng không ở lại nhà họ Đường, anh ngồi trên xe lăn, để Y Đình Thi đẩy ra khỏi cửa mà đi giải sầu trong tiểu khu.
Bên ngoài, Y Đình Thi đẩy xe lăn.
“Anh Giang, anh và chị Sở Vi..” Cô ta mở miệng, nhưng lời nói đến bên miệng, lại không biết nói thế nào, Giang Cung Tuấn hỏi: “Cô muốn hỏi gì?”
“Em, em..” Cô ta đỏ mặt, cũng may cô ta đứng phía sau, băng không sẽ xấu hổ chết mất.
Trong khoảng thời gian này cô ta cũng nghe được rất nhiều tin đồn. Tin đồn Giang Cung Tuấn ở rể nhà họ Đường một thời gian rất dài, nhưng lại chưa động phòng với Đường Sở Vi. Cô ta muốn hỏi vấn đề này, nhưng lại cảm thấy ngại ngùng, lời nói đến bên miệng lại không nói được.
“Dáng người của chị Sở Vi thật đẹp” Cô ta không dám nói thẳng, đành quanh co lòng vòng: “Nếu em là đàn ông, em cũng sẽ yêu chị ấy”
“Đình Thi, cô có lời gì thì cứ nói thắng đi”
Giang Cung Tuấn không biết rốt cuộc cô ta đang nói gì nữa, cũng không biết cô ta đang muốn biểu đạt chuyện gì. Suy nghĩ của phụ nữ là khó đoán nhất.
Lúc này, Y Đình Thi mới nhỏ giọng nói: “Bên ngoài đều đồn thổi, nói anh và chị Sở Vi vẫn chưa động phòng, đây, đây là thật sao?”
“Ừm, là thật” Giang Cung Tuấn cũng không phủ nhận.
“Ồ” Y Đình Thi ồ một tiếng.
Im lặng chừng mười mấy giây, cô ta mới nói: “Thực ra, em, em có thể”
“Ừm” Giang Cung Tuấn lại sững sờ.
Có thể, có thể cái gì?
Y Đình Thi đỏ mặt bảo: “Anh là đàn ông mà, đàn ông đều có nhu cầu, mà anh và chị Sở Vi chết, mà cậu thì ở nơi này nhàn nhã tự tại”
Giọng nói rất nhỏ, nhưng năng lực cảm nhận của Giang Cung Tuấn hiện tại đã trở nên mạnh hơn, anh nghe thấy được mới ngẩng đầu lên nhìn.
Sau khi nhìn thấy người đó, anh nói với Y Đình Thi: “Đẩy tôi qua đó đi”
“Vâng” Y Đình Thi đẩy anh qua đó.
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt, hỏi: “Sao.
rồi, có kết quả không?”
“Có tai mắt, đây không phải là nơi để nói chuyện, đợi tôi ở bãi đỗ xe dưới hâm”
Người đàn ông trung niên đứng dậy, kéo thấp mũ trên đầu xuống, rồi xoay người rời đi.
Cho đến khi anh ta đi xa, Giang Cung Tuấn mới nói: “Đi xuống bãi đỗ xe dưới hầm”
“Vâng”
Y Đình Thí đẩy Giang Cung Tuấn đi.
Đến bãi đô xe dưới hâm, trong một chiếc Sadan màu đen. Người đàn ông bỏ mũ xuống, đó không phải là người khác, mà là Độc Bộ Vân Giang Cung Tuấn ngồi bên cạnh ông ta.
Độc Bộ Vân liếc mät nhìn anh, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc, nói: “Khí säc đã tốt hơn rất nhiều rồi, cậu đã tu luyện ra chân khí rồi sao?”
Giang Cung Tuấn cười ảm đạm, hỏi: “Ông tới tìm tôi có chuyện gì, có phải chuyện tôi nhờ ông đi tra đã có kết quả rồi không?”
Sắc mặt của ông ta trở nên nghiêm túc “Ừm” Ông ta gật đầu nặng nề.