CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Khí tức lúc này của Giang Cung Tuấn quá đỗi mạnh mẽ, cho dù có là Tiềm Thi cũng có chút không thể sánh được. Tiềm Thi đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng, vẻ mặt tối sầm nhìn về phía Giang Cung Tuấn.

“Thằng nhóc này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Khí tức trên người nó sao có thể đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy chứ?”

Tiềm Thi khiếp sợ vô cùng, khí tức mà Giang Cung Tuần thể hiện ra quá sức khủng bố.

Giang Cung Tuấn đứng giữa không trung, quanh thân tụ lại linh khí trời đất, kết thành một cỗ khí tức vô cùng hùng mạnh, dường như anh là trời là đất.

“Nếu anh đã muốn chết, vậy thì hôm nay đích thân tôi sẽ tiễn anh lên đường”

Sau một phen khiếp sợ, Tiềm Thi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh ta biết rõ cảnh giới của Giang Cung Tuấn không cao. Bây giờ khí tức lại bỗng trở nên mạnh mẽ như vậy rất có thể là do Giang Cung Tuấn đã thi triển một bộ bí thuật nào đó. Và theo hiểu biết của anh ta, bí thuật gia tăng sức mạnh sẽ không có hiệu lực quá lâu.

Tình trạng hiện giờ của Giang Cung Tuấn nhất định sẽ không thể kéo dài.

“A..”

Gầm lên một tiếng, cơ thể hướng ngược lên trên, khí tức kinh khủng bộc phát. Trường kiếm sau lưng cũng ra khỏi vỏ, kiếm khí đáng sợ bộc phát, hướng tới chỗ hiểm của Giang Cung Tuấn.

“Hừ!”

Giang Cung Tuấn ‘hừ nhẹ một tiếng.

Chỉ thấy anh trực tiếp giẫm lên không trung.

Khi anh bước tới, linh khí trời đất nhanh chóng tụ lại với nhau, tạo thành một cỗ uy áp khủng khiếp, áp lực này từ trên trời rơi xuống, trực tiếp phá tan kiếm khí.

Mà Tiềm Thi cũng cảm giác được áp lực kinh khủng đó, nó giống như sức ép của cả một thế giới đặt lên chính người mình. Thân thể anh ta, không chịu nổi áp lực kinh khủng này, bị đè ép một cách mãnh liệt. Anh ta ngã xuống đất rồi phun ra một ngụm máu.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Những người theo dõi trận chiến hoàn toàn chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Đây là Giang Cung Tuấn ư?

Đây là Giang Cung Tuấn mà vừa nãy đã bị một chiêu hất văng ra sao? Làm thế nào mà anh có thể trở nên mạnh mẽ và dễ dàng đánh bại Tiềm Thị như vậy chứ?

Tất cả mọi người đều chấn động, bọn họ đều bị thực lực của Giang Cung Tuần làm cho khiếp sợ.

Ngay cả Tiềm Thi cũng thấy khiếp sợ trong lòng và không khỏi hoảng hốt.

“Sao thằng nhóc này có thể mạnh đến như vậy chứ?” Anh ta có chút khó tin, khó khăn lắm. mới đứng dậy được.

“Thằng nhóc kia, tao muốn giết mày”



Tiếng gầm căm phẫn vang vọng bốn phía, tiếng gầm ấy định tại nhức óc như thể tiếng sấm sét vang vọng phía chân trời, sóng âm kinh thiên động địa quét qua, đánh tan núi non, từng mảng núi tan rã. Sức mạnh của cường giả nhập thành thật sự là quá đáng sợ, dù chỉ là sóng âm cũng có thể hủy thiên diệt địa.

Giang Cung Tuấn cũng bị sốc đến mức màng nhĩ tê dại. Còn chưa kịp phản ứng, Tiềm Thi đã lao lên mấy lần nữa, trường kiếm trong tay trực tiếp chém về phía Giang Cung Tuấn.

“Xoet!”

Vào lúc này, thanh trường kiếm mà Giang Cung Tuần mang theo cũng bắt đầu ra khỏi vỏ.

Anh thi triển kiếm thuật mà Tổ Quỳnh dạy, vô số kiếm thuật được tích hợp chỉ trong một chiêu thức. Ngay sau đó chỉ có thể thấy cơ thể của Giang Cung Tuấn bỗng lóe lên, thoáng chốc anh đã xuất hiện phía sau Tiềm Thi.

Còn Tiềm Thị thì uể oải giữa không trung, anh ta trừng mắt với vẻ mặt không thể tin được.

Giang Cung Tuấn đứng sau lưng Tiềm Thi, trên thanh đệ nhất long kiếm trong tay đã dính vài giọt máu tươi. Thời gian dường như đóng băngào giây phút đấy.

Cảnh này kéo dài khoảng năm giây.

Năm giây sau, trên cổ Tiềm Thi xuất hiện một vết cắt, máu tươi tràn ra. Ngay sau đó, đầu anh ta rơi xuống, cơ thể cũng từ trên trời rơi xuống theo và mãi mãi không thể đứng dậy được nữa.

Tuy xung quanh có ngàn vạn tu sĩ tập họp ngồi xem. Nhưng hiện trường lại im lặng đến chết người. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào Giang Cung Tuấn.

Những tu sĩ dị giới cũng không dám tin. Thật sự rất khó có thể tin rằng Giang Cung Tuấn có thể giết chết Tiềm Thi. Đây chính là cường giả đang ở cảnh giới nhập thánh tầng thứ ba, trong khi thực lực của Giang Cung Tuấn cũng chỉ mới bước đầu bước vào cảnh giới siêu phàm.

“Cậu nhóc này đúng là không khiến người ta thất vọng” Mạch Doanh thì thầm tự hỏi cùng với nụ cười trên mặt ngay sau khi nhìn thấy cảnh này: “Cũng không biết đây là thứ tuyệt học gì nữa?

Nó thực sự quá mạnh, vậy mà lại có thể khiến sức mạnh của một người tăng lên nhiều như vậy và thậm chí là có thể vượt cấp giết địch”

Các cường giả khác cũng đều kinh ngạc. Giờ phút này, bọn họ đều đang nghiêm túc nhìn vào Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuần từ trên trời giáng xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, tản ra bước chân nghịch thiên, ngay giờ phút này luồng linh khí dày đặc kia đã biến mất, uy lực mạnh mẽ kia cũng biến mất. Vào lúc này anh ngã khụy trên mặt đất trong tình trạng hấp hối và thậm chí không còn sức để đứng dậy.

Đường Đường Sở Vi nhanh chóng đi tới trước mặt Giang Cung Tuấn và cố gắng đỡ anh dậy.

Giang Cung Tuấn đúng lúc nói: “Anh… anh không sao, cứ để cho anh nghỉ ngơi một chút là được rồi”

Anh nằm trên mặt đất, khơi dậy ma khí trong cơ thể, đẩy nhanh quá trình hồi phục.

Đúng lúc này, rất nhiều người đi tới, những người này có cả võ giả trái đất cũng có cả tu sĩ dị giới.

“Giang Cung Tuấn, cậu có sao không?”

Mạch Doanh đi tới trước, nhìn Giang Cung Tuấn đang tái nhợt sắp chết trên mặt đất rồi bất giác hỏi.

Giang Cung Tuấn cười nhạt nói: “Tôi thì có thể có chuyện gì được chứ?”

Mạch Doanh giơ ngón tay cái lên nói: “Lợi hại, đúng là lợi hại, dù gì thì Tiềm Thị cũng là cường giả ở cảnh giới nhập thánh tầng thứ ba, nhưng cậu lại dùng sức mạnh của chính mình giết chết anh ta. Như vậy thật sự là quá mạnh. Mà này, rốt cuộc cái công pháp mà cậu tu luyện là công pháp gì vậy? Sao có thể kỳ diệu như vậy chứ?”



“Nghịch thiên đạp.”

Một giọng nói truyền đến, mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh. Một người đàn ông mặc áo choàng đen chậm rãi đi tới.

Người đàn ông này trong khoảng hai mươi tuổi. Với mái tóc dài trong anh ta rất đẹp trai, nhưng trên khuôn mặt lại mang theo chút tà khí.

“Đại sư huynh!”

Mạch Doanh hét lên, hỏi: “Nghịch thiên đạp? Nghịch thiên đạp là cái gì?”

Đúng lúc này, cách đó không xa một giọng nói vang lên: “Đây là tuyệt học của tộc Thần Viên thời thượng cổ có tên là Nghịch thiên đẹp”

Mọi người nghe thấy tiếng thì nhìn lại. Lại có một người đàn ông nữa đi đến, Giang Cung Tuấn đã từng gặp qua người này. Anh ta chính là Bản Mạch đến từ thế giới khác.

Đại sư huynh của Mạch Doanh là Tam Hoài Linh liếc nhìn Bản Mạch rồi nhíu mày nói: “Không đơn giản… rõ ràng biết rõ tuyệt học Giang Cung Tuấn tu luyện chính là tuyệt học của Thượng Cổ Thần Viên Tộc”

Bản Mạch cũng nhìn về phía Tam Hoài Linh cười nói: “Cũng kẻ tám lạng người nửa cân với nhau cả thôi. Biết rõ công pháp Giang Cung Tuấn tu luyện là gì nữa mà”.

Bản Mạch bình tĩnh nhìn Tam Hoài Linh, nhưng trong lòng có chút khiếp sợ.

Sự môn của anh ta dù gì cũng có nguồn gốc rất lớn cho nên anh ta biết đến Nghịch Thiên Đạp cũng không phải chuyện gì kỳ lạ. Nhưng thứ khiến cho anh ta phải khiếp sợ chính là người đàn ông mặc áo choàng đen trước mặt. Người đàn ông này rốt cuộc là ai, sao có thể biết rõ Nghịch Thiên Đạp như vậy chứ?

Giang Cung Tuấn đang hồi phục trên mặt đất cũng cảm thấy kinh ngạc.

Anh biết Bản Mạch có thể biết Nghịch Thiên Đạp là gì nhưng không ngờ rằng đại sư huynh của Mạch Doanh cũng biết bộ công pháp này.

Bây giờ, thương tích trên người anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Anh khó khăn lắm mới gượng dậy được, anh ngồi dưới đất cười nói: “Được rồi tôi không sao, mọi người giải tán đi.”

Bản Mạch liếc nhìn thương tích trên người Giang Cung Tuấn rồi nói: “Theo tôi được biết, ngay cả Thần Viên Tộc cũng rất khó có thể luyện thành bộ công pháp này. Bây giờ anh cần nghỉ ngơi rồi. Tôi đi trước đây, nếu có thời gian tôi sẽ lại tới tìm anh.” Nói xong, anh ta quay người rời đi.

Xung quanh vẫn còn rất nhiều người tụ tập chỉ là không ai trong số những người này dám đến gần.

Tam Hoài Linh cũng liếc nhìn Giang Cung Tuấn đang ngồi trên mặt đất rồi cười nhạt nói: “Không sai, thân thể này đúng là rất cường tráng” Anh ta bỏ đi với một tràng cười sảng khoái quỷ dị.

Những tu sĩ từ dị giới lần lượt rời đi, kết quả của trận chiến này vượt qua sự dự đoán của mọi người. Không ai ngờ rằng Giang Cung Tuấn có thể giết chết Tiềm Thi mà hơn nữa lại còn là một chiêu kết liễu. Loại sức mạnh này đúng thật là quá sức khủng bố và quái dị.

Giang Cung Tuấn ngồi khoanh chân dưới đất liên tục trị thương suốt nửa giờ đồng hồ mới hoàn toàn bình phục sau đó anh từ trên mặt đất đứng dậy.. Đường Sở Vị kịp thời đi tới đỡ anh.

Giang Cung Tuấn dừng lại nói: “Anh không sao..”

Mạch Doanh nhìn Giang Cung Tuấn rồi cười nói: “Giang Cung Tuấn không tệ. Thực lực của cậu bây giờ đã mạnh như vậy rồi, nếu cảnh giới của cậu lại tăng thêm vài tầng nữa, nói không chừng sẽ có cơ hội tranh đoạt tạo hóa đó..”

Bình luận

Truyện đang đọc