CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Mỗi lần nói chuyện Tổ Quỳnh đều như vậy chỉ nói nửa câu. Cô ta rời khỏi phủ thành chủ liền đến khu vực phía sau thành. Giang Cung Tuấn cũng không biết làm sao. Sau đó anh dẫn Thiên Linh Chi đi dạo trong thành giới thiệu lại lịch của Tiên phủ cho cô ta biết. Còn Thiên Linh Chi mặt đầy tán thưởng.

Bên ngoài, tốc độ vận chuyển lương thực của quân đội rất nhanh đều đem lương thực chuyển đến Tiên phủ rồi mà Thiên Linh Chi vẫn căn dặn xuống đưa hạt giống cho Giang Cung Tuấn đem về địa cầu.

Bên ngoài Tiên phủ. Tất cả lương thực đều chuyển vào trong nên Giang Cung Tuấn thu hồi Tiên phủ.

Doanh trại. Nơi này tụ tập không ít người. Hoàng đế đất nước Thiên Long Thiên Mạnh Hùng, Thiên Linh Chi cùng với người nhà họ Thiên.

Thiên Linh Chi vẫy tay chào Giang Cung Tuấn một mặt không nỡ: “Anh Giang, sau này còn gặp lại tôi sẽ cố gắng tu luyện. Sau khi lục địa Thiên Long và địa cầu dung hợp tôi lại đi tìm anh”

Thiên Mạnh Hùng cũng đi tới chỗ Giang Cung Tuấn nói: “Anh Giang không ở lại thêm một thời gian nữa sao, sao cậu về gấp rút vậy?”

Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Tôi đến được một thời gian rồi, bây giờ cũng không biết tình hình dưới địa cầu như thế nào. Bây giờ tình hình địa cầu ngày càng biến hóa, tôi cũng không thể lại nữa” Nghe vậy Thiên Mạnh Hùng cũng không nhiều lời.

Giang Cung Tuấn cùng với người nhà họ Thiên vẫy tay chào tạm biệt, sau đó thân thể bay lên giữa không trung tiến vào vết nứt không gian. Dưới sự theo dõi của mọi người Giang Cung Tuấn biến mất. Trên gương mặt xinh đẹp của Thiên Linh Chi mang vẻ nuối tiếc, mặc dù ở bên cạnh Giang Cung Tuấn không lâu nhưng cô ta nghĩ Giang Cung Tuấn rất tốt thậm chí Giang Cung Tuấn có rất nhiều cơ hội có được ngọc bội tổ truyền. Thế nhưng Giang Cung Tuấn lại không cần nó. Người có phẩm chất như vậy khiến Thiên Linh Chi rất tin phục.

Lúc Giang Cung Tuấn đến đây là nhờ vào viên minh châu của Mạch Doanh lúc về thì không cần nữa. Sau khi xuyên qua phong ấn anh xuất hiện tại địa cầu chỉ là anh không thể khống chế được địa điểm đến. Nơi anh xuất hiện là vùng biển mênh mông.

Anh đứng trên không quan sát bất giác nhíu mày: “Đây là đâu nhỉ?” Sau đó anh lấy điện thoại từ Tiên phủ, muốn dùng điện thoại định vị địa điểm anh đang đứng. Nhưng điện thoại của anh sớm đã hết pin rồi nên anh lại lấy ra sạc dự phòng sạc điện thoại một chút.

Vùng biển mênh mông trên đảo lại không một bóng người. Giang Cung Tuấn ngồi trên tảng đá bên bờ biển. Cầm điện thoại trong tay sử dụng công năng vệ tinh nên đã định vị thành công. Vị trí anh đứng lúc này là biển Thái Bình Dương rộng lớn, cách rất xa Đoan Hùng. Mà anh bây giờ không có máy bay, nếu dựa vào “máy bay con người” chỉ e là tiêu hao hết chân khí mới tới nổi Đoan Hùng. Nhưng anh cũng không còn cách nào khác.



Sau khi xác định được phương hướng anh cất điện thoại đi, nhảy một bước lên bay lên giữa không trung cách trăm mét. Anh vận động chân khí chân đạp giữa không trung tiến về phía trước. Tốc độ của anh rất nhanh nhưng vận chân khí duy trì bay như vậy quá tiêu hao.

Sau hơn hai tiếng.

Đoàng! Phía dưới đảo truyền đến tiếng nổ ầm ầm vang trời. Tiếp đó kéo đến làn sóng chân khí đáng sợ, anh toàn lực bay đi nhưng lại bị cỗ chân khí này đánh trúng thân thể rơi xuống. Khi chưa rơi xuống nước anh liền cố gắng thoát khỏi cỗ lực lượng, anh lăn vòng trên không đứng vững trên mặt nước quan sát chăm chú hòn đảo phía trước.

Hòn đảo này rất lớn nhìn qua cứ tưởng như một dãy núi hùng vĩ nguy nga. Trên bầu trời có bóng người lấp lóe. Kiểm ảnh chiếu sáng chân khí rạo rực, làn sóng chân khí đáng sợ tựa như sóng gợn ngoài biển bao phủ khắp nơi cao đến trăm mét. Sức mạnh của sóng lớn đập vào người Giang Cung Tuấn, cơ thể của Giang Cung Tuấn giống như chiếc thuyền nhỏ quay cuồng theo sóng biển.

Anh đạp một bước xuất hiện giữa không trung. Anh nhìn hòn đảo phía trước, hơi nhíu mày nói: “Ở giữa biển Thái Bình Dương rộng lớn này tại sao có tu sĩ chiến đấu. Chẳng lẽ ở đây có bảo vật gì sao?” Giang Cung Tuấn nghĩ chỉ có bảo vậy mới dẫn đến trận chiến kịch liệt giữa các tu sĩ.

Khí tức của người đang đánh nhau này rất mạnh, theo như Giang Cung Tuấn cảm nhận được người này ít nhất cũng đạt được cảnh giới thành thần cấp năm rồi. Cường giả có cảnh giới như thế cho dù là mở ra vùng đất phong ấn Tam Thiên hoặc dù yếu hơn thiên kiều của Nghịch thiên đạp nhưng những người này dư sức gây ra thiên tai..

Giang Cung Tuấn không muốn nghĩ nhiều bởi vì cho dù anh thi triển Nghịch thiên đạp cũng chưa chắc là đối thủ của người này. Tuy nhiên nếu ở đây có bảo vật thật sự, rời đi rồi không phải rất uổng sao. Nghĩ đi nghĩ lại anh quyết định ở lại quan sát một chút. Giang Cung Tuấn định núp trong bóng tối nhích gần lại mà xem.

Sau khi nghĩ ra biện pháp anh lặng lẽ tới gần, vẫn chưa tới bên đảo thì từ Tiên phủ vang lên âm thanh dễ nghe: “Giang Cung Tuấn, cẩn thận trong đám người giao thủ này có bậc đại thần thông” Nghe vậy Giang Cung Tuấn sững sờ hỏi: “Cái gì là bậc đại thần thông vậy?”

Tổ Quỳnh giải thích: “Bậc đại thần thông là một cách gọi của thiên tài nhưng không phải thiên tài nào cũng được gọi là bậc đại thần thông. Bậc đại thần thông từ khi sinh ra đã nắm trong tay thần thông đáng sợ”.

“Theo hiểu biết của tôi bậc đại thần thông nếu tu luyện không xảy ra vấn đề gì thì tu vị có thể đạt đến đỉnh cao, người như vậy xưa nay hiếm gặp. Mà có rất nhiều bậc đại thần thông từ lúc trưởng thành đến một độ tuổi nào đó đều từ phong ấn bản thân, đợi đến thời đại huy hoàng họ sẽ xuất hiện tranh đoạt”.



“Thời đại này là thời đại huy hoàng”

“Bậc đại thần thông rất khó gặp được, không ngờ trên hoàn đảo nhỏ bé này lại xuất hiện đến hai vị. Cũng không biết hai vị đại thần thông này có phải người viễn cổ không, có phải gần đây giải trừ phong ấn mới xuất hiện không”.

Sau khi Tổ Quỳnh giải thích, Giang Cung Tuấn đã nắm bắt hết. Đồng thời trong lòng anh cũng hít vào một ngụm khí lạnh. Khi sinh ra liền nắm trong tay thần thông đáng sợ rồi sao? Đáng sợ đến mức nào nhỉ?

Tổ Quỳnh nói tiếp: “Thông thường bậc đại thần thông đều là linh căn chí tôn, nhưng không phải tất cả linh căn chỉ tôn đều là bậc đại thần thông, cậu hiểu không?”

“Tôi hiểu đại khái”

Linh căn chí tôn đáng sợ thế nào Giang Công Tuấn cũng biết. Vì để đối phó với địa cầu mà thời đại này xuất hiện linh căn chi tôn, người phong ấn giở trò trên Tứ Thụy thú vì sợ linh căn chí tôn địa cầu nổi dậy. Từ đó có thể thấy bậc đại thần thông đáng sợ ra sao. Người như vậy vạn cổ khó gặp nhưng không ngờ trên hòn đảo bé tẹo này có đến hai vị. Cũng có thể hiểu bảo vật trên đảo này không hề tầm thường.

“Chị Tổ Quỳnh, ở đây có hai vị bậc đại thần thông vậy có thể hiểu trên đảo này có nhiều món bảo vật nghịch thiên nhỉ. Tôi muốn đi xem nếu có thể lấy được không còn gì tốt hơn, chị giúp tôi nhé?”.

“Không được” Tổ Quỳnh quả quyết cự tuyệt nói: “Tôi nói rồi tôi không thể trực tiếp giúp cậu”

“Được rồi” Tổ Quỳnh không nguyện ý giúp Giang Cung Tuấn cũng hết cách.

Đoàng!

Trong lúc anh và Tổ Quỳnh trao đổi, trận chiến trên đảo này càng ngày càng kịch liệt khí tức va chạm ngày càng mạnh. Đồng thời trên đảo lóe lên một chùm ánh sáng trắng xông thẳng lên trời cao thu hút sự chú ý của Giang Cung Tuấn.

Bình luận

Truyện đang đọc