CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Anh ta cũng không lớn tuổi lắm, năm nay khoảng ba mươi tuổi, sinh ra ở Thương giới, còn nhận mười người giỏi nhất của Thương giới làm thầy, nhận được rất nhiều nguồn tài nguyên.

Hơn nữa anh ta còn có tài năng bẩm sinh, còn trẻ tuổi đã có sức mạnh rất lớn. Thực lực của anh ta giờ đã nằm trong tốp của Thương giới.

Bây giờ, anh ta nhìn thấy rất nhiều võ giả ở cung Di Hoa, ánh mắt anh tràn đầy sự thất vọng, anh ta cứ ngỡ những người mạnh mẽ như Bách Hiểu Sinh, Chiêu Tử Vương sẽ đến đây cơ, không ngờ giờ chỉ có mấy nhân vật tôm tép.

Anh ta đã xem thông tin về những người mạnh của trái đất rồi, trong nhiều người như thế này nhưng cũng chỉ có một người hơi mạnh một chút.

Người này chính là người đang đóng vai trò chính ở đây, Giang Cung Tuấn.

Ánh mắt anh ta dừng lại trên người Giang Cung Tuấn, nhàn nhạt nói: “Giết anh rồi thì sẽ chẳng còn tai họa nào nữa”

Anh ta quay người ra lệnh cho Thái Thụy Anh đang đứng phía sau: “Giết thằng nhóc này.”

“Được.”

Thái Thụy Anh gật đầu, nhìn Giang Cung Tuấn cười cười, lại nhìn một vòng rồi nói: “Giang Cung Tuấn, hôm nay cho dù ông trời có đến đây cũng chẳng cứu nổi anh đâu.”

Ở đây có rất nhiều người nhưng không ai đứng ra nói câu nào hết. “Làm gì thế?”

Giang Vô Song được Đan Thiển và Y Đình Nhi dìu tới, lúc này khóe miệng cô ta đầy máu tươi tràn ra khuôn mặt trắng bệch.

“Thái Thụy Anh, anh có cam kết với người trái đất, trước khi lớp niêm phong được mở ra sẽ chung sống hòa bình với người ở trái đất, anh định làm trái với cam kết sao?”

Sắc mặt Giang Vô Song tái nhợt, nhưng khi đối mặt với một người cực kỳ mạnh cô cùng không hề tỏ ra yếu thế.

“Ha ha, chung sống hòa bình ả?”

Thái Thụy Anh bật cười, sắc mặt hắn ta thay đổi ngay: “Đám người trái đất mấy người đều có tôi, năm đó vì sai lầm của tổ tiên các người mới khiến cho chúng tôi đến với thế giới trong tù, một khi lớp niêm phong được mở ra, toàn bộ người trên trái đất đều xong đời”.

“Thái Thụy Anh, anh còn nói lời vô nghĩa với những người này làm gì? Không nhanh chóng ra tay đi?” Tuyệt Hằng tức giận nói.

“Rõ, đại sư huynh.”

Thái Thụy Anh thể hiện sự kính trọng xong, trên người bắt đầu phát ra luồng khí đáng sợ. Luồng khí này quá mạnh mẽ, tất cả mọi người ở đây đều không trụ nổi nữa, trừ Giang Cung Tuấn ra, tất cả mọi người đều bị đánh bay ra ngoài.

Râm.

Đại điện lớn như vậy nói sập liền sập, cơ thể Giang Cung Tuấn vọt ra từ đám phế tích.

Còn cơ thể Thái Thụy Anh như đỏ bừng lên, anh ta nhìn Giang Cung Tuấn nói: “Chết đi.”

Khi từ chết vừa được nói ra, anh ta di chuyển đến trước người Giang Cung Tuấn trong chớp mắt, đánh về phía cơ thể Giang Cung Tuấn, nguồn lực mạnh mẽ chấn động cả đất trời.

Giang Cung Tuấn luôn điềm tĩnh cũng phải chăm chú lại.

Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn tập luyện. Nhưng mà anh vẫn chưa bước vào cảnh giới thần thông, mới phá giải được xiềng xích thứ ba thôi. Nửa năm lại đây, phần lớn thời gian anh dùng để rèn luyện cơ thể, nên cảnh giới của anh chưa tăng lên được.

Mà Thái Thụy Anh đã sớm tiến vào cảnh giới thần thông rồi, nửa năm trước còn không ngừng tìm kiếm trái cây màu tím nữa, chắc chắn thực lực bây giờ của anh ta đã mạnh hơn nửa năm trước rất nhiều.

Anh ta vừa ra tay, Giang Cung Tuấn đã cảm nhận được một nguồn lực mạnh mẽ đang muốn nghiền nát anh, anh nhanh chóng tránh đi, xuất hiện ở cách đó một trăm mét, còn vị trí mà trước đó anh đứng đã sớm bị bay màu.

Xa xa, không ít võ giả đã bị khí của Thái Thụy Anh dọa sợ. Một ít người còn chưa mạnh lên bị làm cho mắt, tai, mũi, miệng đổ máu. Giang Vô Song đã bị thương rồi nhưng cô vẫn cố gắng đứng lên, dẫn đường cho mọi người nhanh chóng chạy thoát khỏi đây.

Đại sư huynh của phái Thiên Tuyết cũng không thèm để ý mấy con tôm tép ấy trốn mất. Có người vẫn nói, giết giặc thì giết vua trước. Chỉ cần đánh bại, giết chết người mạnh nhất trái đất, chắc chắn sẽ nắm gọn trái đất trong tay. Trong hiểu biết của anh ta, người có thể đe dọa đến lợi ích của anh ta cũng chỉ có mấy người.

Bách Hiểu Sinh, Chiêu Tử Vương, Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi. Những người còn lại không cần tính đến, cho dù là Huyết tộc anh ta cũng không thèm để ý.

“Thái Thụy Anh, đánh nhanh thắng nhanh. Tuyệt Hằng ra lệnh.

“Rõ”

Thái Thụy Anh nhận được lệnh, nguồn khí lại mạnh lên rất nhiều lần.

Anh ta nhanh chóng phóng về phía Giang Cung Tuấn, tốc độ của anh ta đã đến mức cực hạn, nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã xuất hiện trước người Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn còn chưa phản ứng lại, Thái Thụy Anh đã định ra tay.

Thân thể anh bị túm lấy.

Anh định phản kháng. Nhưng có một nguồn lực mạnh mẽ đè nặng lên cơ thể anh, giống như một ngọn núi đang đè lên người anh vậy. Thái Thụy Anh nâng Giang Cung Tuấn lên, đánh một chưởng lên người Giang Cung Tuấn.

Một chưởng này khiến cho toàn bộ mạch máu trên người Giang Cung Tuấn đều đứt đoạn trong nháy mắt. Anh phun ra một ngụm máu tươi. Còn Thái Thụy Anh tiếp tục đá một cước vào người Giang Cung Tuấn, cơ thể Giang Cung Tuấn bay ra ngoài, mạnh mẽ rơi xuống ngọn núi phía xa.

Râm!

Khoảnh khắc ấy, đất trời rung chuyển.Giang Cung Tuấn rơi xuống núi không đứng dậy nổi.

“Chuyện này?”

Những người khác đứng từ xa nhìn thấy đều ngạc nhiên trợn mắt há miệng.

Bọn họ cũng biết Thái Thụy Anh rất mạnh, nhưng Giang Cung Tuấn cũng không hề yếu kém, không ngờ rằng khi Giang Cung Tuấn đấu với Thái Thụy Anh không thể phản kháng lại được.

“Đứng lại hết cho tôi”

Tuyệt Hằng nói.

Giọng nói của anh ta rất bình thản, nhưng lại như sấm rền bên tại mọi người. Ngay sau đó, anh ta xuất hiện ở giữa không trung, có lẽ cách mặt đất hơn ba mươi mét.

Anh ta hơi giơ tay, trong ống tay áo rộng thùng thình bỗng có một nguồn lực lượng đáng sợ, nguồn khí này thổi tới đâu, võ giả ở vị trí ấy bị cuốn lên bầu trời trong chớp mắt. Sau đó toàn bộ rơi xuống đảm phế tích của cung Di Hoa.

“A.”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Cơ thể Tuyệt Hằng nhẹ nhàng trôi xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, anh ta nhìn mấy trăm võ giả ở trái đất, khuôn mặt tràn đầy sự thất vọng, khinh thường nói: “Đúng là mất mặt, không nổi một người nào”.

Giang Vô Song gian nan đứng dậy.

Cô liếc nhìn ngọn núi phía xa. Ngọn núi mà Giang Cung Tuấn rơi xuống.

“Giang Cung Tuấn…”

Khuôn mặt cô như bị đông cứng. Cô biết, có lẽ Giang Cung Tuấn không sống được rồi. Vì cô hiểu rõ Thái Thụy Anh hơn bất cứ ai, anh ta đã sớm bước vào cảnh giới thần thông rồi. Ai có thể làm đối thủ của anh ta được, cho dù là Chiêu Tử Vương đi nữa cũng chẳng làm gì được Thái Thụy Anh.

Giang Vô Song thầm rơi nước mắt. Cô biết rằng tất cả mọi người ở đây, không ai có thể sống mà thoát khỏi.

” Đừng nói rằng tôi không cho các người cơ hội sống sót, nghe theo tôi, nghe theo mệnh lệnh của tôi thì có thể giữ lại mạng, nếu không, chết…”

Giọng nói của Tuyệt Hằng vang vọng.

“Không có chuyện đấy đâu” Một võ giả khó khăn đứng dậy, hung ác nhìn Tuyệt Hằng, giọng nói lạnh lùng: “Muốn giết thì giết đi, đừng có nói nhảm”

“Mạnh miệng nhỉ?”

Tuyệt Hằng buồn cười. Anh ta tùy ý giơ tay lên, nguồn lực thổi quét đến làm cho võ giả vừa mở miệng nói chuyện mất hút trong chớp mắt. Tuyệt Hằng túm lấy tóc người đó, mạnh mẽ đánh một chưởng. Kinh lực đáng sợ từ người anh ta xuyên qua cơ thể người ấy, sau đó vứt người đó xuống đất như giun dế.

Đương nhiên người võ giả bị đánh mất mạng ngay lập tức. Mấy trăm võ giả của trái đất đều trầm mặc, không ai dám đứng ra. Lúc này, ở ngọn núi xa xa. Cơ thể Giang Cung Tuấn đang bị thương nặng. Đây là lần anh bị thương nặng nhất từ trước đến giờ, anh không ngờ rằng Thái Thụy Anh lại mạnh như vậy, mạnh đến mức anh không thể phản kháng nổi.

Anh rất muốn đứng dậy nhưng chỉ cần hơi cử động thôi, toàn thân thể đã đau nhức không chịu nổi.

Đau đến mức anh vặn vẹo khuôn mặt.

Anh gọi Cửu Chuyển Kim ra, linh khí đất trời điên cuồng tiến vào trong cơ thể anh, mạnh mẽ chữa trị cơ thể bị thương nặng này.

“Hả”.

Tuyệt Hằng cảm nhận được linh khí đất trời đang hội tụ tại ngọn núi xa xa, không thể không nhìn đến, trong mắt là sự ngạc nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc