CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

“Dược Vương Cốc?” Đường Sở Vi nhớ đến Dược Vương Cốc trong lời Giang Vô Song nói.

Lúc này, cô muốn đến Dược Vương Cốc, tìm thuốc tiên để chữa trị vết thương cho chính mình.

Sau khi nghĩ được biện pháp, cô lập tức quay về về phòng, mở tủ quần áo.

Mở hộp tối trong tủ quần áo, lấy ra mặt nạ, quần áo, kiếm của môn chủ Thiên Môn. Đem những thứ này để vào trong vali.

Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài, mua vé máy bay, đi đến thành phố Dược Vương Cốc.

Tứ hợp viện của Đường Sở Vi rất rộng. Giang Vô Song vừa đi ra, nhìn thấy hướng rời đi của Đường Sở Vi, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đường Sở Vi thật sự không nhẫn nại được rồi, chắc chị ấy đi Dược Vương Cốc tìm thuốc thần, hay là trực tiếp đến Đại Ưng?”

Giang Vô Song cũng không đoán được. Nhưng, cô ta cũng không muốn nghĩ đến mấy việc này.

Cô ta đến đây, là muốn nói tin tức này cho Đường Sở Vi, để cho cô ấy chuẩn bị.

Cô ta xoay người rời đi. Đường Sở Vi đến sân bay, lên máy bay.

Dược Vương Cốc, nằm ở phía Tây Nam Đại Lan. Ở khu vực Tây Nam là nơi rừng già thâm sơn, Đường Sở Vi cũng không qua đó, nhưng bây giờ cô là môn chủ của Thiên Môn, mà Thiên Môn là hắc mã của giới võ cổ Đại Lan, bây giờ có thể nói là thế lực lớn nhất Đại Lan.

Cô muốn điều tra vị trí của Dược Vương Cốc là chuyện rất đơn giản.

Không đến nửa ngày, cô đã xuất hiện ở khu vực của Dược Vương Cốc. Phía trước là núi non trập trùng, dưới chân núi có một thôn trang nhỏ.

Bây giờ là buổi trưa, trong thôn dâng lên khói xanh nhè nhẹ, rõ ràng trong thôn đang nấu cơm trưa.

Đường Sở Vi biết, đây là nơi mà đệ tử Dược Vương Cốc ở.

Đệ tử của Dược Vương Cốc ở đây, bọn họ không khác gì so với những người nông dân bình thường, cũng là lấy nông nghiệp làm chủ.

Đường Sở Vị cầm chiếc mặt nạ dữ tợn đeo lên mặt, mặc một chiếc áo khoác đen to thùng thình, trong tay cầm thanh kiếm.

Cô bước từng bước lớn về phía thôn. Chưa vào đến thôn, đã thu hút rất nhiều sự chú ý của người nông dân. Những người này đều nghi hoặc nhìn Đường Sở Vi.

Một người nông dân vác cái cuốc chim đi qua, vẻ mặt đề phòng nhìn Đường Sở Vi, hỏi: “Vị này….cô, cô làm cái gì, đến đây làm gì?”

“Môn chủ Thiên Môn, đến tìm thuốc tiên” Đường Sở Vi đè thấp giọng nói, mở miệng trầm thấp.

Nghe tới môn chủ Thiên Môn, người nông dân cầm cuốc chim lùi mấy bước. Mặc dù bây giờ thân phận của hắn là nông dân, nhưng hắn lại là đệ tử của Dược Vương Cốc, là biết Thiên Môn.

Đường Sở Vi không để ý đến những đệ tử ở bên ngoài, cầm Hình Kiểm đi thẳng vào trong thôn.

Trong thôn, hội tụ không ít người. Những người này đều cầm vũ khí, nhưng ai cũng không dám động thủ. Cứ như vậy đứng nhìn Đường Sở Vi đi vào trong thôn, đi về phía sau núi.

Sau khi đi vào thâm sơn, Đường Sở Vị thôi động chân khí, gia tăng tốc độ, trong phút chốc đã đến được Dược Vương Cốc.  Dược Vương Cốc nằm ở giữa mấy ngọn núi, là một hẻm núi sâu thẳm.

Phong cảnh nơi đây tao nhã, không khí trong lành, ngay cả trong không khí cũng phảng phất hương thơm. Việc môn chủ thiên môn xuất hiện, đã truyền đến Dược Vương Cốc.

Đường Sở Vi đứng ở cạnh con sông ở bên ngoài Dược Vương Cốc, nhìn thấy nước trong hồ trong suốt.

Lúc này, ở đằng xa xuất hiện một nhóm người, người dẫn đầu là một ông lão râu trắng, mặc một bộ áo màu trắng, bộ dáng tiền đạo, hình như là thần tiên già nhất ở thế giới này.

Đằng sau ông ấy có rất nhiều người đi theo. Những người này chân đạp trên mặt nước, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Đường Sở Vi, đứng cách cô tầm 10m.

Ông lão bộ dáng tiền đạo là cốc chủ của Dược Vương Cốc, biệt danh là dược tiên.

Y thuật của ông ấy đứng đầu Đại Lan, ngay cả nhà họ Giang cũng không sánh được. Dược tiên xuất hiện, hai tay chắp lại, hỏi: “Môn chủ Thiên Môn đại giá quang lâm, thất lễ đã không nghênh đón từ xa, không biết môn chủ đến Dược Vương Cốc, có chuyện gì không?”

“Trị thương”

Đường Sở Vị đi thẳng vào vấn đề, cũng không giấu diếm bất kì cái gì, trực tiếp nói ra mục đích mình đến đây.

“Trị thương?” Dược tiên ngây người. Mà những đệ tử của Dược Vương Cốc, đều mang vẻ mặt đề phòng.

“Ừ!” Đường Sở Vi nhẹ giọng trả lời, nói: “Khi ở phái Thiên Sơn, đánh nhau với lão tổ Trần Thanh Sơn của phái Thiên Sơn, ông ta sử dụng tuyệt học bị thất truyền của giới cổ võ, võ công huyền linh danh tiếng lừng lẫy mấy trăm năm trước, tôi trúng chưởng huyền linh của ông ấy, không có cách nào để trừ khử đi khí hàn trong cơ thể, nên đặc biệt đến đây.

“Huyền Linh chưởng?”

Thân thể già nua của Dược Tiên chấn động, nhìn mặt nạ dữ tợn của Đường Sở Vi, trong ánh mắt mang nét nghi ngờ, khó có thể tin tưởng, nói: “Việc này không thể nào, tiền bối trần lão là nhân vật được mọi người kính trọng của Võ Minh, một trăm năm trước đã được vinh danh là Võ Minh, sao có thể luyện một loại võ công độc ác như vậy.”

“Ý của ông là tôi nói dối?” Đường Sở Vị âm trầm hỏi. “Không dám”. Dược Tiên lập tức bày ra tư thế tha tội, nói: “Môn chủ, mời”

Đối diện với môn chủ thiên môn, cốc chủ của Dược Vương Cốc không dám có bất cứ sơ suất nào, hoan nghênh cô đi vào trong cốc.

Bởi vì ngay cả Trần Thanh Sơn cũng bại trận rồi, nếu như môn chủ Thiên Môn cũng ra tay với Dược Vương Cốc, vậy thì đó sẽ là đại nạn với Dược Vương Cốc.

Trong Dược Vương Cốc, trong một nhà gỗ đơn giản, Đường Sở Vi ngồi trên ghế. Dược Tiên ngồi ở bên cạnh, phân phó: Môn chủ, mời người dơ tay lên, để tôi bắt mạch”.

Đường Sở Vi lấy bao tay xuống, kéo ống tay áo lên, để lộ da đôi tay thon dài trắng nõn.

Nhìn thấy đôi tay này, trong lòng Dược Tiên cũng ngây ngốc một lúc.

Trong lòng hoài nghi lẩm bẩm: “Lẽ nào môn chủ Thiên Môn nổi danh giới cổ võ gần đây là con gái sao, đôi tay xinh đẹp như này, trắng nõn như này, chắc là một mỹ nữ hơn nữa chắc còn rất trẻ. ”

“Sao thế?” Đường Sơ Vi âm trầm hỏi.

“Không, không có gì?” Dược Tiên phản ứng, ngón tay già nua đặt ở cổ tay Đường Sở Vi, bắt đầu bắt mạch cho cô.

Qua hơn một giây, một phút, năm phút, mười phút.

Sau khi Dược Tiên bắt mạch mười phút, mới thu tay lại. Sau đó kéo tay áo lại, lần nữa đeo găng tay lại, giọng trầm mặc hỏi: “Thế nào?”

Ánh mắt Dược Tiên dần dần ngưng trệ, suy nghĩ hơn mười giây mới nói: “Tình hình sức khỏe rất tệ, thứ nhất, nội thương rất nặng, nếu như không phải sức mạnh của môn chủ rất thâm hậu, dùng chân khí bạc để duy trì, sợ rằng cơ hội sống đã không còn.”

“Thứ hai, trong cơ thể quả thực có một cỗ ma khí rất đậm, cỗ sức mạnh này không những phá vỡ sự cân bằng của cơ thể, không ngừng phá vỡ cơ quan nội tạng của cơ thể.”

Đường Sở Vi hỏi: “Có thể chữa trị không?” “Có, nhưng cần thời gian”

“Bao lâu?”

“Ít nhất là 3 năm” Dược Tiên suy nghĩ, nói một thời gian mà mình đảm bảo: “Ở Dược Vương Cốc của tôi ba năm, tôi chắc chắn sẽ trị khỏi vết thương cho môn chủ, hơn nữa sẽ trừ khử chân khí cực độc trong cơ thể

cho cô”.

“Không được, tôi không đợi được”

Đường Sở Vịu trầm nói, giọng nói khàn khàn: “Một tuần, tôi cho ông thời gian một tuần, trị xong cho tôi, sau việc này sẽ thưởng hậu hĩnh.”

Nghe xong, vẻ mặt Dược Tiên mang theo một tia khổ sở, nói: “Môn chủ, không phải là người đang làm khó tôi sao, một tuần cho dù là Tiên Đan cũng không thể nào nhanh như vậy”.

“Tôi chỉ có một tuần” Đường Sở Vi nói: “Hội giao lưu võ thuật quốc tế sẽ được tổ chức tại Đại Ưng sau mười ngày nữa, tôi bắt buộc phải qua đó.”

Nghe xong, Dược Tiên rơi vào trầm tư. Hội giao lưu võ thuật quốc tế ông cũng biết.

Ông cũng phải đến Đại Ưng, ý nguyện mở rộng kiến thức cường giả nước ngoài.

Ông không nghĩ đến môn chủ thiên môn cũng đi.

“Môn chủ, một tuần thì tôi thật sự không có cách, môn chủ mời người khác đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc