CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Giang Cung Tuấn bị trói hít sâu một hơi, rồi nhìn Đường Sở Vi, cùng con gái, trên gương mặt hiện lên một ý cười, nói: “Hai mẹ con rời đi trước đi! Anh sẽ không sao đâu!”.

Bây giờ, Đường Sở Vi đã không còn là cô gái không hiểu sự tình giống như trước nữa rồi, hiện tại, cái gì cô cũng có thể hiểu được.

Cô không ở lại lâu, nhưng có chút do dự, xoay người rời đi.

“Bố! Con muốn ở với bố!”

Giang Vi Lam không chịu rời đi, la hét đòi ở lại với Giang Cung Tuấn.

Đường Sở Vị ôm lấy Giang Vi Lam, nhìn người của nhà họ Đường, nói: “Vi Lam! Chúng ta phải đi rồi!”

Giang Cung Tuần nhìn Đường Sở Vi rời đi.

Sau khi Đường Sở Vị đã rời đi rồi, lúc này, anh mới thở dài ra một hơi, quay người nhìn Bảo Văn, thản nhiên nói: “Muốn giết thì cứ giết đi! Tôi chỉ hi vọng, sau khi tôi chết, ông đừng làm cho người nhà của tôi phải khó xử nữa, nếu không, dù có làm ma, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông!”

“Người đâu? Giam cậu ta lại!”

Bảo Văn ra lệnh.

Sau đó, Giang Cung Tuấn bị đưa đi.

Anh bị họ giam ở trong một nhà giam âm u.

Giờ phút này, ở trên núi Bất Chu.

Phủ đệ của Mạch Doanh.

Hậu viện.

Mạch Doanh và Tam Hoài Linh tập hợp lại ở một chỗ.

“Đại sư huynh, có người vừa tới báo tin cho em. Giang Cung Tuấn đã bị Minh Lam Tông bắt giam rồi. Chúng ta phải làm sao bây giờ?”.

Tam Hoài Linh cười nhạt một tiếng, nói: “Giang Cung Tuấn chính là Ma thể. Ở cái nơi gọi là Ma giới này, anh ta chính là thiên hạ vô địch. Nhưng anh ta lại một lòng vì con người. Bây giờ anh ta gặp phải khó khăn như vậy, chúng ta cứ để cho anh ta tự mình giải quyết, khiến cho anh ta hoàn toàn thất vọng với con người, có như vậy thì anh ta mới cam tâm tình nguyện gia nhập vào tộc của chúng ta”

“Thế nhưng.”

Mạch Doanh còn muốn nói điều gì đó.

Tam Hoài Linh dừng tay lại một chút, nói: “Không có nhưng nhị gì cả! Chuyện này, chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Cứ coi như là sự phụ ở trái đất cũng đồng ý với cách làm của sự huynh đi”

Mạch Doanh thở dài một tiếng ở trong lòng, không nói gì thêm cả.

Ở trên núi Bất Chu, Minh Lam Tông.

Giang Cung Tuấn bị giam trong một cái nhà giam âm u, anh bị trói nằm ở trên mặt đất, nhìn trần nhà màu đen.

Cộc cộc cộc.

Giờ phút này, một loạt tiếng bước chân truyền tới.

Ngay sau đó, cửa nhà giam bị mở ra.

“Giang Cung Tuấn..”

Âm thanh truyền tới.

Giang Cung Tuấn quay đầu lại nhìn người vừa tới, thông qua ánh đèn yếu ớt, anh thấy được người đó không phải là người khác, mà chính là trưởng lão của Minh Lam Tông, Bảo Văn.



Anh dựa vào sức lực của cơ thể, miễn cưỡng bò dậy từ trên mặt đất. Ngồi dưới đất, anh nhìn lên Bảo Văn, nhàn nhạt nói: “Muốn giết thì cứ giết đi! Tôi tuyệt đối sẽ không nhíu mày một chút nào đâu!”

Bảo Văn bật cười.

“Giang Cung Tuấn! Đừng nói tôi không cho cậu đường sống. Chỉ cần cậu giao ra công pháp tu luyện Nghịch Thiên đạp, tôi sẽ tha cho cậu một mạng”

“Ha ha.”

Giang Cung Tuấn bật cười.

“Bảo Văn! Hóa ra ông làm nhiều chuyện như vậy, chỉ là vì muốn có công pháp Nghịch Thiên đạp sao? Ông biết rằng tôi đã tu luyện Nghịch Thiên đạp, vậy chắc hẳn, ông cũng phải biết rõ tụ luyện Nghịch Thiên đạp khó như thế nào. Cho dù tôi có đưa cho ông, thì ông có dám chắc rằng, mình sẽ tu luyện được không?”

Bảo Văn nói: “Cái này thì cậu không cần phải lo lắng. Chỉ cần cậu đưa nó cho tôi, tôi sẽ cho cậu một con đường sống. Cậu cảm thấy thế nào?”

“Thật sao?”

Giang Cung Tuấn vẫn cảm thấy có chút không thể tin được.

Nếu như Bảo Văn thực sự nói lời giữ lời, thả anh đi, vậy thì ông ta sẽ làm gì sau đó?

Bởi vì tu luyện Nghịch Thiên đẹp không phải là một chuyện dễ dàng. Nếu Bảo Văn tu luyện nó, xét đến cơ thể của ông ta, căn bản là ông ta không có cách nào để có thể tu luyện nó.

“Tất nhiên rồi! Tôi nói lời sẽ giữ lấy lời”

Bảo Văn mở miệng.

“Được thôi! Tôi đồng ý với ông” . Xin ủng hộ chúng tôi tại { TrumT ruyen.n et }

Giang Cung Tuấn một chút cũng không có chần chờ, nói: “Chuẩn bị giấy bút cho tôi, tôi sẽ viết nó cho ông”

“Người đâu? Cởi trói cậu ta”

Báo Văn vừa ra lệnh, ngay lập tức, mấy đệ tử của Minh Lam Tông đi tới, cởi trói cho Giang Cung Tuấn, đồng thời còn giải phong ấn huyệt đạo cho Giang Cung Tuấn.

Bởi vì Bảo Văn không e ngại Giang Cung Tuấn.

Dù Giang Cung Tuấn có là người mạnh nhất ở trên trái đất đi chăng nữa, thì ở trong mắt của ông ta, anh vẫn chỉ là sâu kiến mà thôi.

Rất nhanh, giấy bút đã được chuẩn bị xong xuôi hết thảy.

Giang Cung Tuấn nhanh chóng viết xuống giấy công pháp của Nghịch Thiên đạp, đưa cho Bảo Văn. Bảo Văn vừa nhìn thấy công pháp, sắc mặt liền thay đổi.

“Cái này sao?”

Ông ta một mặt kinh ngạc, nói: “Nghịch Thiên đạp tu luyện như thế này sao?”

Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Tôi đã nói rồi mà! Dù tôi có viết nó cho ông, thì ông cũng chưa chắc có thể luyện được nó”.

“Thằng nhóc! Cậu đùa giỡn tôi sao?”

Bảo Văn sầm mặt lại, đột nhiên xuất chiêu. Trong lòng bàn tay của của ông ta xuất hiện một lực đạo vô cùng lớn, ông ta vô tình giáng xuống người Giang Cung Tuấn. Anh bị lực đạo đó đánh cho bay ra ngoài, hung hăng đâm vào trên vách tường, rồi ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Dù bây giờ, Giang Cung Tuấn có khôi phục lại được sức mạnh như ban đầu, thì khi đối mặt với Bảo Văn, anh vẫn không có cách nào để có thể chống cự lại với ông ta.

“Thằng nhóc! Thiên hạ này làm gì có cái loại công pháp nào lại tu luyện như thế này? Nếu cậu không viết cho tôi, vậy thì đừng có trách tôi không khách khí” Bảo Văn buông lời uy hiếp, đồng thời xé nát tờ giấy ở trên tay. Ông ta cảm thấy, Giang Cung Tuấn chính là đang đùa giỡn ông.

Giang Cung Tuấn khó khăn bò dậy từ trên mặt đất.

Anh thực sự đã viết cho Bảo Văn công pháp tu luyện Nghịch Thiên đạp rồi, chỉ là Bảo Văn không tin mà thôi.



“Tôi đã viết cho ông rồi! Là ông không tin tôi. Vậy tôi còn có thể có biện pháp gì chứ? Nếu ông đã không tin, vậy thì cứ giết tôi đi!”

“Muốn chết cũng đâu thể dễ dàng như vậy! Tôi sẽ cho cậu một tuần, một tuần sau đó, Minh Lam Tông sẽ đưa cậu ra xét xử ở bên ngoài đại điện trên núi Bất Chu này.”

Bảo Văn nói xong, hừ lạnh một tiếng, rồi phất ống tay áo, xoay người rời đi.

Giang Công Tuấn ngồi ở dưới đất, một mặt bất đắc dĩ, liên tục nói hai chữ “nói thật”, nhưng không có ai tin anh cả.

Anh bị thương.

Thế nhưng, cơ thể của anh là Ma thể, năng lực hồi phục rất mạnh, ma khí lưu chuyển ở bên trong cơ thể, vết thương ở trên người cũng rất nhanh liền bình phục trở lại.

Sau đó, ngày nào Bảo Văn cũng đi tới nhà giam.

Mỗi ngày, ông ta sẽ đều ép hỏi Giang Cung Tuấn, hỏi anh về bí thuật của Nghịch Thiên đạp, hỏi anh về cách tu luyện ma công.

Theo Bảo Văn, sở dĩ cơ thể của Giang Cung Tuấn có thể mạnh như vậy, là bởi vì anh đã tự luyện được một loại ma công không tầm thường.

Ông ta đã nghĩ tới việc muốn cướp đoạt cơ thể của Giang Cung Tuấn.

Thế nhưng, đó chỉ là hạ sách.

Trước hết, ông ta vẫn muốn ép hỏi Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn không chịu nói, vậy ông ta cũng chỉ có thể mạo hiểm, sau khi giết chết Giang Cung Tuấn, ông ta sẽ trực tiếp chiếm đoạt cơ thể của anh.

Một tuần sau đó, ngày nào Giang Cung Tuấn cũng bị tra tấn. Nhưng chút hành hạ này cũng chẳng là gì đối với anh. Anh đã từng rèn luyện ở trong hỏa diễm, năng lực chịu đựng cũng đã sớm vượt xa so với người bình thường.

Xương của Giang Cung Tuần cứng, Bảo Văn cũng không có cách nào.

Một tuần nhanh chóng trôi qua.

Buổi sáng của một tuần sau, Giang Cung Tuấn lại bị trói một lần nữa.

Anh được đưa tới bên ngoài đại điện của Minh Lam Tông.

Ở bên ngoài đại điện, Giang Cung Tuấn bị trói vào một cây cột đá cao mười mấy mét.

Trước đó một tuần, Minh Lam Tông đã sớm truyền tin tức ra, nói muốn xét xử Giang Cung Tuấn.

Hôm nay, có rất nhiều người xuất hiện ở Minh Lam Tông.

Minh Lam Đông động tới mức chỗ nào cũng là người.

Trước đại điện, Bảo Văn nhìn người xem ở xung quanh đại diện, vuốt vuốt bộ râu trắng, nói: “Cảm ơn mọi người đã tới! Tôi biết, con người là tội nhân đối với chúng ta. Năm đó, tổ tiên ở trái đất phản bội, chúng ta bị tổn thất nặng nề, vô số người mạnh đã phải chết thảm”

“Giang Cung Tuấn là một tội nhân. Nhưng cậu ta không những không biết hối cải, mà còn âm thầm cấu kết với ma tộc, tu luyện ma công”

“Hôm nay tôi triệu tập mọi người tới, chính là muốn ở trước mặt mọi người xét xử, tru sát cậu ta.”

Giọng nói của Bảo Văn vang vọng khắp nơi.

Ở đây hội tụ mấy chục nghìn người.

Những người này đều có thực lực rất mạnh, dù yếu hay mạnh thì cũng đã đều đạt tới Thánh Cảnh.

Giang Cung Tuấn bị trói ở trên trụ đá. Anh nhìn thấy nhiều người đến như vậy, lại nghe được ông ta kết tội anh cấu kết cùng với ma tộc, anh biết, hôm nay, anh khó có thể thoát khỏi nơi này.

Anh đang suy nghĩ ở trong lòng, nghĩ phải làm thế nào mới có thể thoát thân.

Bình luận

Truyện đang đọc