CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Bất Chu Lan Đà xuất hiện.

Giang Cung Tuấn chào hỏi ông ta một tiếng.

“Cậu”

“Ừm”

Lan Đà nói: “Tối hôm qua, núi Bất Chu có xuất hiện một vệt sáng lớn, chuyện này gây ra sự chú ý của khắp nơi, theo như suy đoán của ba, đây là linh khí đất trời bay ra, khiến cho thực vật biến đổi, sinh ra linh quả, mục đích lần này của chúng ta trước mắt là núi Bất Chu, ép Vô Hư Môn phải rời đi”

Giang Cung Tuấn nhìn Lan Đà, hỏi: “Cậu, thực lực của cậu.”

Anh biết Lan Đà sớm đã vào được cảnh giới thứ chín, nhưng lại không biết còn cách Thần Thông cảnh bao xa.

Lan Đà cười nhạt, nói: “Vẫn còn một đoạn nữa mới đến được Thần Thông cảnh, nhưng đối phó với Vô Hư Môn, thì như thế là đủ rồi”

Giang Cung Tuấn vui mừng, nói “Như vậy là tốt, lên máy bay thôi”

Anh gọi Lan Đà lên máy bay.

Trên máy bay, hai người đang nói về một số chuyện liên quan đến võ thuật.

Giang Cung Tuấn cũng biết một số chuyện về Thần Thông cảnh.

Thần Thông cảnh không phải là không có địch thủ.

Ở trên Thần Thông cảnh còn có một cảnh giới nữa.

Cảnh giới này, được gọi là siêu phàm.

Đạt đến cảnh giới này, mới thực sự gọi là không có người địch lại được.

Lan Đà nói, muốn bảo vệ loài người thoát khỏi ngày tận thế, ít nhất cũng phải đạt đến cảnh giới Siêu Phàm, chỉ có đạt đến cảnh giới này, mới có thể chiến đấu với nghệ tộc và yêu thú trong tương lai.

Nghe xong những lời này, Giang Cung Tuấn thở dài.

Thần Thông, Siêu Phàm, cái này khó mà tưởng tưởng được.

Còn Lan Đà lại cười nhạt, nói: “Con đừng than thở nữa, cơ duyên trong tương lai vẫn còn rất nhiều, thậm chí là sẽ xuất hiện thần quả thật, một quả là có thể khiến cho người ta trường sinh bất lão, trực tiếp từ người thương trở thành cường giả cải thể hơn người của cảnh giới Siêu Phàm”

“Đáng sợ như vậy sao ạ?”

Giang Cung Tuấn nghe xong mà thấy kinh ngạc.

“Đương nhiên”

Lan Đà nói: “Các ngoại tộc khác cũng như vậy, nếu như có được loại thần quả này, cũng có thể trở thành người đạt đến cảnh giới Siêu Phàm.

“Haiz.”

Giang Cung Tuấn lại thở dài.

Cái này thật đáng sợ.

Cảnh giới Siêu Phàm mạnh như thế nào?

Bây giờ anh cũng khó mà tưởng tượng được.

Điều duy nhất có thể khẳng định được là, những người đạt đến cảnh giới Siêu Phàm, đều vô cùng đáng sợ.

Đừng nói đến cảnh giới Siêu Phàm, chỉ cần Thần Thông cảnh cũng đủ khiến người ta cảm thấy kinh sợ rồi.

Bây giờ, theo như hiểu biết của Giang Cung Tuấn, thì cũng chỉ có một người có thể đạt đến. Thần Thông cảnh, đó chính là Chiêu Tử Vương.

Còn về Bạch Hiểu Sinh.

Giang Cung Tuấn tin rằng, Bạch Hiểu Đinh chắc chắc không phải là người đơn giản, thực lực của ông ta, chắc chắn không chỉ dừng ở cảnh giới thứ chín.

“À đúng rồi”

Lan Đà chuyển chủ đề, hỏi: “Bây giờ con đang ở giai đoạn nào của cảnh giới thứ chín?”

“Dạ?”

Giang Cung Tuấn có chút sững người.

Anh mới bước vào cảnh giới thứ chín, còn không biết cảnh giới thứ chín có phân chia giai đoạn.

“Các giai đoạn của cảnh giới thứ chín được phân chia như thế nào?”

Lan Đà nói: “Cơ thể con người, có ba ổ khoá, khoá lại máu, thịt và xương, cảnh giới thứ chín cũng vậy, cũng phân thành ba giai đoạn, mỗi lần mở được một khóa, thì sẽ được tiến vào giai đoạn tiếp theo.

Giang Cung Tuấn nói: “Bây giờ con vẫn chưa cảm nhận được những ổ khoá này tồn tại trong cơ thể mình.

Nghe xong, Lan Đà liền biết thực lực của Giang Cung Tuấn, cũng chỉ là vừa mới bước vào cảnh giới thứ chín mà thôi, đến giai đoạn thứ nhất còn chưa vượt qua.

“Còn cậu thì sao ạ?” Giang Cung Tuấn hỏi.

Lan Đà lại cười nhạt, nói: “Gần đây vận khí tốt, may mắn lấy được mấy linh quả, bây giờ cậu đã vượt qua hai cửa ải rồi, lần này đi núi Bất Chu, nếu như may mắn thì nói không chừng là sẽ đạt đến Thần Thông cảnh”

Giang Cung Tuấn thở dài.

Đúng là sức mạnh phi thường.

Không hổ danh là người của gia tộc nhà họ Lan.

Một người đạt Thần Thông cảnh, một người đã ở giai đoạn thứ hai của cảnh giới thứ chín, sức mạnh này, đặt trong hoàn cảnh bây giờ tuyệt đối có thể quét sạch toàn bộ giới cổ võ.

Máy bay đang bay với tốc độ rất nhanh.

Giang Cung Tuấn với Lan Đà đang nói về một số chuyện liên quan đến giới cổ võ.

Nói về chuyện của hơn hai nghìn năm trước.

Lan Đà nói, hơn hai nghìn năm trước, là thời kì đỉnh cao của giới cổ võ ở Đoan Hùng.

Lúc đó, núi Bất Chu đã bị phong ấn nhưng không biết là vì sao lại bị lỏng ra, Tứ Thụy Thú chui ra từ nơi bị phong ấn, rồi xuất hiện trên trái đất này.

Những bí mật này, là Lan Đà xem được khi ở trong lăng mộ của Thủy Hoàng, là Thủy Hoàng lưu lại.

Giang Cung Tuấn còn biết, Thủy Hoàng đem theo một số người, mở được một cửa của phong ấn, rồi tiến vào trong vùng đất bị phong ấn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chốc nhoáng nửa ngày đã trôi qua.

Máy bay hạ cánh ở gần núi Bất Chu.

Giang Cung Tuấn với Lan và cùng nhau xuống máy bay.

Bây giờ là ban ngày, nhưng nhìn ra xa phía dãy núi, vệt sáng đã làm cho người ta phải lóa mắt, nhìn từ xa giống như là có thần tiên giáng trần, sáng lấp lánh.

Giang Cung Tuấn kinh ngạc.

“Đây, ban ngày mà vẫn có hào quang chói mắt như thế này sao?”

Lan Đà cũng nhìn rất chăm chú.

Vẻ mặt thích thú nói: “Không đơn giản, thứ xuất hiện ở núi Bất Chu tuyệt đối không hề đơn giản, cách xa như vậy, ta vẫn cảm nhận được sự đáng sợ của luồng linh đất trời này, nếu như có được nó, ta dám bảo đảm rằng, ta tuyệt đối sẽ vào được Thần Thông cảnh, thậm chí là cao hơn một bậc.

Giang Cung Tuấn kinh ngạc, nói: “Có cần khoa trương đến vậy không?”

Lan Đà nghiêm túc nói: “Tuyệt đối không khoa trương chút nào, chuyện không còn sớm nữa, chúng ta phải nhanh chóng đi thôi”

“Ừm”

Giang Cung Tuấn ra lệnh cho người lái trực thăng đến quân khu gần thành phố đợi anh ta, sau đó cùng với Lan Đà lên núi Bất Chu.

Đi được một lúc, Giang Cung Tuần bỗng nhiên dừng lại, nhìn Lan Đà, hỏi: “Cậu à, cậu có cảm thấy có điều gì bất thường không?”

Lan Đà khẽ gật đầu, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng, nói: “Ừm, quả thật là có chút không đúng, khung cảnh của núi Bất Chu dường như đã thay đổi, diện tích dường như cũng lớn hơn một chút.”

Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy như vậy.

Lần trước anh có đến núi Bất Chu, mặc dù chỉ lên một lần nhưng anh cũng hiểu sơ sơ về địa hình của núi, địa hình bây giờ có chút không giống với lần trước.

Đằng trước, xuất hiện rất nhiều dãy núi mà anh chưa từng biết.

Nhìn ra xa, toàn là sương mù dày đặc.

Trong màn sương mù đó, vệt sáng đủ sắc cầu vồng ấy xuất hiện, xuyên qua màn sương, giống như chốn thần tiên ở nhân gian.

“Đi thôi.”

Lan và nhanh chóng bước đi.

Giang Cung Tuấn đi ngay theo sau.

Dâm!

Chưa đi được bao lâu, thì một tiếng nổ ầm ầm vang lên.

Ngay sau đó, trên không trung xuất hiện một người bay xuống đất với một sức mạnh phi thường, đỉnh núi lập tức bị nghiền nát biển thành phế tích, vô số thực vật bị quật ngã, vô số đá vụn bay tứ lung tung.

Giang Cung Tuấn và Lan Đà nhìn nhau.

Không ngờ rằng, vừa mới lên núi Bất Chu đã có người phục kích.

Nhìn ra xa, một ông lão chui ra từ trong đống phế tích.

Ông lão ăn mặc giản dị, tóc rối bù xù, toàn thân đầy máu, nhìn rất thảm hại.

“Lão tam”

Tiếng gọi vừa thốt ra.

Thì ngay sau đó lại xuất hiện hai người nữa.

Một ông lão và một bà lão.

Hai người này xuất hiện để gặp ông lão bị đánh lúc nãy.

Hai người này trông cũng rất thảm hại, chắc chắn là đã trải qua một trận đánh rất kịch liệt.

“Không có chuyện gì cả”

Ông lão toàn thân đầy máu khẽ lắc đầu, nhìn ra xa, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng, nói: “Không ngờ rằng Vô Hư Môn lại mạnh như vậy, chúng ta ba người liên kết lại với nhau cũng không thể nào xông vào được.

Giang Cung Tuấn nhìn ba người bọn họ, đột nhiên sững người: “Đây là loại người gì vậy, hơi thở rất mạnh, hơi thở này, là đã vượt qua được cảnh giới thứ chín?”

“Cậu Giang”

Lúc này, một âm thanh truyền đến.

Ngay sau đó, một người con trai khoảng 20 tuổi, trên người mặc một chiếc áo choàng xuất hiện, trong tay anh ta cầm một thanh kiếm dài đỏ rực.

“Thái Chân?”

Giang Cung Tuấn nhìn người đang bước đến mà có chút sửng sốt.

Giáo chủ của giáo Thái Nhất- Thái Chân nhanh chóng bước đến, xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn, nhìn anh ta rồi nói: “Anh cũng đến đây góp vui à?”.

Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu, hỏi: “Ba người đó là ai, thực lực rất mạnh”

Thái Chân đắc ý cười nói: “Đây là ba vị tiền bối của giáo Thái Nhất, bây giờ đã vượt qua được cảnh giới thứ chín, nửa tháng trước đến Đoan Hùng, bây giờ biết tin núi Bất Chu có thần tích, nên mới vội vàng đến đây”.

Nhưng sau đó, vẻ mặt đắc ý biến mất, thay vào đó là sắc mặt khó coi: “Không ngờ rằng, chưa lên được núi Bất Chu đã bị người của Vô Hư Môn đánh rồi”

Bình luận

Truyện đang đọc