Đại hội công thẩm oanh động toàn quốc đã kết thúc.
Ở trên đại hội, Giang Cung Tuấn bị liệt kê ra từng tội từng tội.
Thế nhưng tiếp đó từng tội một được rửa sạch.
Vê chuyện nhận tiền.
Đúng là anh đã nhận tiền.
Thế nhưng anh nhận tiên không chỉ phân cho quân Hắc Long, còn sáng lập ra tập đoàn Thời Đại, mục đích là để kiếm tiền tặng lại cho dân chúng.
Tuy rằng phạm pháp, thế nhưng chuyện này lại được quần chúng nhân dân ủng hộ.
Hắc Long có thẻ Hắc Long, anh không thiếu tiên, thế nhưng anh vẫn biết pháp phạm pháp, tất cả đều là vì Đại Lan.
Sau đại hội công thẩm, Giang Cung Tuấn ngã xuống.
Không người nào biết được vì sao anh ngã.
Nhưng quần chúng nhân dân biết. Từ nay về sau, Đại Lan đã mất đi một chiến thân, mất đi một tổng thống lĩnh toàn tâm toàn ý vì quốc gia.
Trên đại hội công thẩm, Giang Cung Tuấn vận dụng toàn bộ sức lực rút hình kiếm ra, sau đó đưa hình kiếm trở về vị trí cũ.
Sau khi đi ra, anh đi lên con đường được quần chúng nhân dân vây kín hai bên.
Con đường này dài chừng ba cây số.
Sau khi đi hết, anh triệt để cạn sức, ngã xuống đất ngất đi.
Không biết đã ngủ mê bao lâu.
Anh từ từ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường, ngoài miệng còn có máy thở oxi.
Điều này khiến anh rất khó chịu. Anh muốn tháo máy thở oxi xuống.
“Anh Giang, anh đã tỉnh rồi?”
Một giọng nói dễ nghe mang theo chút hưng phấn vang lên.
Giang Cung Tuấn hơi nghiêng người.
Trên giường có một cô gái đang ngôi.
Cô mặc quần áo màu đỏ, vóc người gợi cảm, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ kích động.
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu, đưa tay tháo máy thở oxi ra.
Hứa Linh lập tức đi giúp anh, vội vàng nói: “Hiện tại anh rất suy yếu, cần nghỉ ngơi, chớ lộn xôn”
Giang Cung Tuấn xoay người đứng lên.
Hứa Linh lại đi đỡ anh.
Sau khi Giang Cung Tuấn dựa vào giường lại vô lực hỏi: “Tôi đang ở đâu vậy?”
“Ở bệnh viện thủ đô. Anh đã hôn mê một ngày. Từ sau khi đại hội công thẩm kết thúc, anh vẫn luôn hôn mê đến hiện tại” Hứa Linh mở miệng. Thấy đáng vẻ này của Giang Cung Tuấn, cô ta cũng nghẹn ngào, nước mắt không nhịn được mà chảy ra.
Một tướng quân năm sao, một chiến thần vì dân vì nước, kết quả lại bị công thẩm, biến thành dáng vẻ như vậy.
Giang Cung Tuấn sờ sờ túi tiền.
Thế nhưng trong túi áo rỗng tuếch.
“Có thuốc lá không?”
Anh dựa trên giường, sắc mặt hơi trắng bệch, giọng nói yếu ớt.
“Anh Giang, anh như vậy vẫn không nên…”
“Có thuốc lá không?”
“Tôi, tôi đi mua tới cho anh ngay.”
Hứa Linh vốn không muốn cho Giang Cung Tuấn hút thuốc. Thế nhưng Giang Cung Tuấn trông quá đáng thương, cô ta không khỏi đứng dậy xoay người đi ra ngoài cửa.
Trên hành lang ngoài phòng bệnh, khu nghỉ ngơi.
Ở đây có không ít người đang ngồi.
Đan Thiến nhà họ Đan, Đường Sở Vi nhà họ Đường, còn có Hà Nhược Loan, Bạch Tâm, Ngô Huy, Bát Bộ Thiên Long…
Một đám người ngồi trên ghế không nói lời nào.
Giang Cung Tuấn đã được đưa tới bệnh viện cả ngày, bọn họ cũng chờ trong bệnh viện cả ngày.
Bệnh viện đã làm kiểm tra toàn thân cho.
Giang Cung Tuấn, kết quả lấy được là trong cơ thể anh tồn tại một loại virus không biết tên. Virus này có thể phá hỏng hệ thống miễn dịch của thân thể con người, công kích hệ thần kinh của thân thể con người, còn có thể điên cuồng hấp thu năng lượng trong thân thể con người.
Đây là một loại virus không biết tên lại cực kỳ đáng sợ.
Bác sĩ cũng bó tay hết cách với bệnh của Giang Cung Tuấn.
Đồng thời nói, Giang Cung Tuấn sẽ càng lúc càng suy yếu vô lực, cuối cùng dưới sự cắn nuốt của virus, cả người anh sẽ từ từ héo rũ, tổ chức tế bào bị hoại tử. Đến lúc đó tất cả tế bào bình thường trong cơ thể anh sẽ biến mất, còn lại chỉ là tế bào virus.
Đây là bệnh y học hiện đại đã chẩn đoán được sau khi kiểm tra cặn kẽ thân thể Giang Cung Tuấn.
Thu được kết quả này, tất cả mọi người đều cảm thấy hoang mang, trầm mặc.
Lúc Hứa Linh đi ra, không ít người đều thấy được, thế nhưng bọn họ cũng không mở miệng nói gì.
Đường Sở Vi thấy Hứa Linh rời đi, lúc này cô mới đứng lên đi về phía phòng bệnh.
Giang Cung Tuấn biến thành như vậy đều là vì Nếu như không phải cô bị bắt, nếu như không phải kẻ địch dùng cô để uy hiếp anh, Giang Cung Tuấn cũng sẽ không biến thành bộ dạng như vậy.
Cô đi vào phòng bệnh. Thấy Giang Cung Tuấn đã tỉnh lại, cô đi tới đứng trước giường bệnh, mắt ngấn lệ nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt áy náy và tự trách nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, thật xin lỗi, đều do em.
Giang Cung Tuấn vô lực ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Sở Vi.
Sau đó anh khẽ lắc đầu.
Anh không trách ai.
Cho dù không có Đường Sở Vi, Thiên Tử vẫn sẽ nghĩ biện pháp đối phó anh.
Không có Đường Sở Vi, Thiên Tử cũng sẽ bắt lấy người khác uy hiếp anh.
“Đúng rồi, em không sao chứ? Thân thể em thế nào?”
Đường Sở Vi lắc đầu, “Em, tạm thời em không sao, thân thể cũng không có gì không khỏe”
Nghe vậy Giang Cung Tuấn yên tâm.
Xem ra cổ trong người Đường Sở Vi không đáng sợ như cổ trong người anh, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không việc gì.
“Xin lỗi, thực sự xin lỗi… Hu hu hu.. “
Đường Sở Vi không biết nói gì. Cô đứng trước người Giang Cung Tuấn, không ngừng xin lỗi.
“Không sao, cũng không phải chuyện lớn gì.”
Giang Cung Tuấn nhe răng cười nói: “Không phải anh còn đang khỏe sao? Anh đói bụng, có gì ăn không?”
“Em… em đi chuẩn bị ngay”
Đường Sở Vi không biết mình nên làm gì cho Giang Cung Tuấn. Nghe thấy Giang Cung Tuấn nói đói, cô nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh đi chuẩn bị ăn.
Sau khi Đường Sở Vi rời đi, gian phòng lại an tĩnh trở lại.
Giang Cung Tuấn dựa lên trên giường.
Vô lực giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương.
Tiếp đó anh còn rất nhiều chuyện phải làm.
Nhưng bây giờ mấu chốt nhất là anh phải giải được cổ độc trong cơ thể.
Đối với cổ, anh chỉ có kiến thức nửa vời, hiểu biết không tính là nhiều.
Anh đã từng thử dùng y thuật bức cổ độc ra, thế nhưng hành động này vốn vô dụng.
Lúc này anh nghĩ tới một người.
Người sáng lập Hắc Điện – Độc Bộ Vân.
Người đàn ông trung niên đã bị giam ở chỗ sâu nhất trong địa lao.
Độc Bộ Vân vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra anh trúng cổ, điều này nói rõ Độc Bộ Vân hiểu rõ về cổ, có lẽ tên này thật sự có biện pháp giải độc.
Thế nhưng thực lực của Độc Bộ Vân rất mạnh.
Mấy năm trước, Đại Lan xuất động trên trăm cường giả, dưới tình huống tử thương cực kỳ nghiêm trọng mới có thể bắt được Độc Bộ Vân.
Nếu anh nghĩ biện pháp đưa Độc Bộ Vân ra mà không khống chế được, đó sẽ là một tai nạn.
Chẳng qua Giang Cung Tuấn rất có lòng tin với bản thân mình.
Chỉ cân anh có thể giải độc, có thể khôi phục sức mạnh, anh có tự tin chiến thăng Độc Bộ Vân.
Anh suy nghĩ nhập thân “Anh Giang, thuốc đây”
Giọng nói của Hứa Linh truyền đến.
Giang Cung Tuấn kịp phản ứng Một điếu thuốc đưa tới Giang Cung Tuấn nhận lấy.
Hứa Linh lấy bật lửa ra châm thuốc cho anh.
Giang Cung Tuấn hít một hơi, trên gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ hưởng thụ.
Người ở phía ngoài đều lục tục đi vào.
Hà Nhược Loan, Bạch Tâm, Ngô Huy, Văn Tâm, Bát Bộ Thiên Long Một đám người đứng trước phòng bệnh nhìn Giang Cung Tuấn dựa trên giường hút thuốc lá Hút xong một điếu thuốc, Giang Cung Tuấn mới nhìn đám người quở trách: “Cả đám làm sao.
vậy? Vì sao lại bày ra vẻ mặt như thế? Tỏi còn chưa chết đâu. Ngô Huy, cậu mau trở về Nam Cương đi quản lý mọi chuyện”
Trên mặt Ngô Huy hiện lên vẻ do dự, nói: “Anh Giang, anh như vậy?”
Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu ngừng, nói: “Tôi không sao, tạm thời không chết được”
Nói xong anh lại nhìn tám người Bát Bộ Thiên Long, dặn dò: “Mấy người lưu lại trước, tìm chỗ nghỉ ngơi chờ tôi sắp xếp.”
Trong lòng Giang Cung Tuấn đã có kế hoạch Độc Bộ Vân là trọng phạm, đây là Đại Lan xuất động trên trăm cao thủ, do anh đích thân bắt lấy.
Hiện tại anh đã không còn bất kỳ chức vụ gì, không phải Häc Long, cũng không phải Long Vương, anh vốn không có quyên thả Độc Bộ Vân ra.
Hiện tại chỉ có một biện pháp Đó chính là cướp ngục Nhưng trước đó dường như anh phải chào hỏi chỉ huy trưởng Đại Lan một tiếng Hơn nữa anh còn cân chỉ huy trưởng Đại Lan trợ giúp.
Bởi vì anh biết địa lao giam giữ Độc Bộ Vân, đây là địa lao được bảo vệ sâm nghiêm nhất Đại Lan, là do toàn bộ quân Xích Diễm võ trang đầy đủ quản ngục. Muốn cướp ngục khó như lên trời Không có chỉ huy trưởng của Đại Lan tương trợ, anh không cách nào cướp Độc Bộ Vân ra.
“Anh Giang, phải làm sao bây giờ?” Bạch Tâm đi đến nói: “Tập đoàn Thời Đại đã bị cưỡng ép giải tán, tài vụ của công ty đều đã bị sung công”
Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu ngừng, nói: “Không sao, Bạch Tâm, trong khoảng thời gian này cô cũng rất cực khổ rồi. Hiện tại cô quay về thành phố Tử Đằng đi, tạm thời nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Nếu có chuyện cần tôi sẽ đi tìm cô. Thế nhưng tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ không tìm cô”