CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Giang Quốc Đạt đi nhanh về cũng nhanh.

Chừng mười phút đồng hồ ông ta đã trở về.

Giang Vô Song hỏi: “Ông nội, thế nào?”

Giang Quốc Đạt lắc đầu nói: “Dưới đáy rất sâu, hơn nữa còn có dung nham, ông vốn không thể thâm nhập. Ngã từ nơi này xuống hẳn là dữ nhiều lành ít”

“Tôi không tin.” Giang Cung Tuấn lắc đầu.

Dù là trận hỏa hoạn mười năm trước ông nội của anh vẫn có thể sống sót, sao hiện tại có thể dễ dàng chết đi như thế.

Giang Quốc Đạt nhìn anh, nói: “Không tin cũng phải tin, trên lý luận, ngã từ nơi này xuống chắc chắn phải chết, trừ phi thực lực của anh ta đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, ít nhất cũng phải Thất Cảnh trở lên”

Nói xong, ông ta liếc mắt nhìn Đường Sở Vị, vặn hỏi: “Vì sao cô lại ở cùng một chỗ với Giang Thời?”

Đường Sở Vi cũng không giấu giếm, kể lại chuyện Giang Thời tìm cô ra thêm lần nữa.

Chỉ là cô không nói bí mật trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, chỉ nói Giang Thời đưa cô tới nơi này vì tìm kiếm Hỏa Bồ Đề, trợ giúp Giang Cung Tuấn tăng chân khí lên.

Giang Quốc Đạt nghe xong cau mày.

Giang Vô Song hỏi: “Ông nội, ông lại suy nghĩ gì?

Giang Quốc Đạt kịp phản ứng, nói: “Không có gì, nếu đã an toàn vậy chúng ta trở về đi. Đúng rồi, Đường Sở Vị, cô có biết người đã trói hai người lại không?”

Đường Sở Vi suy nghĩ một chút nói: ‘Không biết, nhưng tôi nghe ông ta nói chuyện với ông nội, hình như ông nội gọi ông ta là ma đầu gì đó, tên là Cổ Ma gì đó hay sao ấy, tôi cũng không chú ý nghe lắm”

“Cổ Ma?”

Tròng mắt Giang Quốc Đạt co rụt lại.

Giang Vô Song nghi ngờ hỏi: “Ông nội, ông đã từng nghe thấy danh hiệu này sao?”

Giang Quốc Đạt hít sâu một hơi nói: “Trăm năm trước, môn chủ Cổ môn đã đạt đến Thất Cảnh, chỉ có điều trăm năm trước ông ta cũng đã gần sáu mươi tuổi. Hôm nay đã trăm năm qua đi, cho dù là cường giả Thất Cảnh cũng không thể sống lâu như thế, trừ phi…”

Giang Vô Song chen miệng nói: “Trừ phi ông ta đã vào Bát Cảnh”

“Ừm”

Giang Quốc Đạt gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Chẳng lẽ Cổ môn muốn ngóc đầu trở lại thật sao? Việc này không tầm thường, ông phải mau chóng chạy về thủ đô.”

Nói xong ông ta xoay người rời đi.

“Anh Giang, đi thôi.” Giang Vô Song thấy Giang Cung Tuấn đang nhìn chằm chằm vách đá vạn trượng, nhẹ nhàng kéo anh một cái.

“Anh…”

Giang Cung Tuấn há mồm nhưng lại chỉ nghẹn ngào.

“Giang Cung Tuấn, ông nội anh đã té xuống thật sao?” Đường Sở Vi có vẻ không tin.

“Đi”

Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời. Anh cắn răng kéo Đường Sở Vĩ đi theo Giang Quốc Đạt cùng rời khỏi hang động đá vôi.

Rất nhanh bọn họ đã đi ra ngoài.

Đi ra bên ngoài, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Bên ngoài.

Giang Quốc Đạt dặn dò: “Nếu là Cổ Ma thật, chắc chắn người này còn có thể tìm tới các người nữa. Vì an toàn, các người vẫn nên theo tôi về thủ đô đi”

Giang Cung Tuấn cũng muốn trở về thủ đô.

Thế nhưng anh còn rất nhiều chuyện phải làm ở Tử Đằng.

Đan Thiến còn đang ở Tử Đằng.

Anh còn cần hấp thu hàn khí trong cơ thể Đan Thiến để tăng chân khí lên.

“Tạm thời tôi không thể đi được, tôi phải về thành phố Tử Đằng trước.” Anh mở miệng nói.

Giang Quốc Đạt nhìn anh, sau đó gật đầu nói: “Vậy cậu cẩn thận một chút”

Nói xong thân thể ông ta nhảy lên, tiến hơn 10m, chỉ mấy hơi thở đã xuất hiện ở nơi các đó mấy trăm mét.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Giang Vô Song mở miệng nói.

“Còn chưa được.” Đường Sở Vi nói: “Giang…

Chồng, ông nội tới nơi này là vì tìm kiếm Hỏa Bồ Đề. Ông nội đã tìm được Hỏa Bồ Đề, chỉ có điều ông ấy còn chưa hái Cổ Ma đã xuất hiện.”

“Thôi quên đi, về trước đi, Cổ Ma còn chưa rời đi, nếu chúng ta tiếp tục ở lại đây nói không chừng ông ta sẽ vòng trở lại. Hiện tại ông nội đã rời đi, chúng ta vốn không phải đối thủ của ông ta” Giang Vô Song nhắc nhở.

“Đúng rồi… Giang Cung Tuấn nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Giang Quốc Đạt là võ giả mấy cảnh, vì sao Cổ Ma thấy ông ta lại bỏ chạy?”

Giang Vô Song lắc đầu nói: “Em cũng không biết, ông nội chưa bao giờ nói với bên ngoài về cảnh giới của ông ấy. Mấy chục năm qua, ông nội cũng rất ít khi giao thủ với người ngoài. Chẳng qua hẳn cảnh giới của ông nội sẽ không yếu hơn Thất Cảnh, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Đại Lan, thực lực của ông ấy đã là tồn tại số một số hai”

Giang Cung Tuấn khiếp sợ: “Thất Cảnh, đáng sợ như vậy?”

Giang Vô Song gật đầu: “Thực sự mạnh nhất, nhưng cũng không phải mạnh nhất. Trong tứ đại gia tộc cổ xưa đều tồn tại nhân vật cấp bậc lão tổ.

Những người này từ trăm năm trước đã là cường giả, hôm nay bế quan trăm năm, thực lực càng thâm bất khả trắc. Dựa theo suy đoán, ông tổ nhà họ Giang tối thiểu cũng phải vào Bát Cảnh, cho dù còn chưa bước vào cũng phải Thất Cảnh đỉnh phong. Mà lão tổ tam tộc khác hẳn cũng xấp xỉ.”

“Mạnh như vậy sao? Anh nghe Ảnh Tử nói trong lịch sử giới tu luyện, có thể bước vào Bát Cảnh cũng chỉ có tứ đại gia thần của Chiêu Tử Vương ngàn năm trước, cũng chính là tổ tiên của tứ đại tộc hôm nay.”

Giang Vô Song giải thích: “Bởi vì trăm năm gần đây, khoa học kỹ thuật phương Tây phát triển mạnh, rất nhiều thứ ở phương Đông đã thất truyền, một số sách cổ cũng bị hủy, những thứ được truyền lưu bên ngoài cũng ít đi rất nhiều.

Ảnh Tử cùng lắm cũng chỉ là một thị vệ mà thôi, sao anh ta có thể tiếp xúc đến cơ mật trọng yếu chân chính”

Nói xong cô ta nhắc nhở: “Anh Giang, anh đừng xem hiện tại đa số người Đại Lan đều là người thường, nhưng cường giả chân chính thật sự rất khủng bố, một khi ra tay sẽ tạo thành lực tàn phá tương đối khủng bố”

Giang Cung Tuấn cũng rất có hứng thú với mấy chuyện này.

Anh không nhịn được hỏi: “Từ nhỏ em đã lớn lên ở nhà họ Giang, biết cũng tương đối nhiều chuyện, vậy em có biết trong Đại Lan hôm nay tới cùng đã có mấy người bước vào Bát Cảnh không?”

Giang Vô Song lắc đầu: “Chuyện này rất khó nói chắc, nói không chừng một người cũng không có, nói không chừng có tới bốn năm người.”

Những chuyện này cô ta cũng không biết.

Cô ta cũng chỉ biết lão tổ của tứ đại gia tộc cổ xưa chí ít cũng phải Thất Cảnh đỉnh phong, về phần có người nào bước vào Bát Cảnh hay không, cô ta không biết.

Đường Sở Vi nói: ‘Chắc chắn Cổ Ma sợ người nhà họ Giang, hiện tại đã chạy rồi.”

€ô lôi kéo Giang Cung Tuấn nói: “Chồng, ông nội vất vả lắm mới tới nơi này được chỉ vì tìm kiếm Hỏa Bồ Đề, đây là khổ tâm của ông nội, nếu chúng ta cứ trở về như vậy chẳng phải ông nội đã chết vô ích sao.”

Giang Vô Song liếc nhìn Đường Sở Vi mắt, hỏi: “Hỏa Bồ Đề ở nơi nào?”

Đường Sở Vi chỉ về vách núi đằng trước, nói: “Ngay trên đỉnh vách núi”

Giang Vô Song nhìn vách núi trước mặt, nói: “Hai người chờ ở chỗ này, tôi đi xem.”

Gô ta xoay người rời đi, thân thể nhảy một cái đã nhảy lên mười mấy mét, xuất hiện ở trên vách núi. Tay cô ta năm lấy một miếng nham thạch, mượn lực lại leo lên.

Mà Giang Cung Tuấn thì nhìn Đường Sở Vi.

Anh chẳng thể nghĩ tới chỉ mấy ngày ngắn ngủi không gặp, Đường Sở Vi đã trở thành một cường giả Tam Cảnh, thực lực còn trên anh.

Anh không thể tin người con gái trước mắt là người đoạn thời gian trước còn đang cần được bảo vệ.

“Chồng, anh nhìn em như vậy làm gì?” Đường Sở Vi ngượng ngùng cúi đầu.

“Không, không có gì.”

Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi, nói: “Anh chỉ cảm thấy hơi hoảng hốt, chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi.”

Đường Sở Vi kéo tay Giang Cung Tuấn, kiên định nói: “Chồng, hiện tại em không còn là bình hoa nữa, em không cần anh bảo vệ. Hiện tại em có thể giúp đỡ anh. Anh để em ở lại bên cạnh anh có được không?”

Bình luận

Truyện đang đọc