CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Rất nhanh Giang Cung Tuấn đã trở về tới thành phố Tử Đằng.

Sau khi tới thành phố Tử Đằng, anh không lập tức về nhà.

Mà mang theo rất nhiều sát thủ thu phục được đi tới xưởng sửa chữa vùng ngoại thành, đi tới tổng bộ mạng lưới tình báo ngầm.

Sửa chữa xưởng ở sâu bên trong, trong mật thất.

Giang Cung Tuấn ngồi ở trên sô pha.

Sát thủ anh thu phục đứng ở một bên.

Giang Cung Tuấn đảo qua từng cái trên người bọn họ.

Sát thủ đứng thứ ba, Nữ Lưu Manh.

Sát thủ đứng thứ tư, Đăng Đô Lãng Tử.

Sát thủ đứng thứ năm, Nam Phong Sát thủ đứng thứ sáu, Mèo Hoang.

Sát thủ đứng thứ bảy, Tử Thần.

Sát thủ đứng thứ chín, Bò Cạp.

Sát thủ đứng thứ mười, Tử Vũ.

Mười sát thủ đứng đầu danh sách sát thủ, ngoại trừ Hắc Xà đã chết, còn có đệ nhất Sát Tinh Vương, mười người đứng đầu đều bị anh thu phục.

“Hắc Long, anh đã đồng ý với chúng tôi, cho chúng tôi mười tỷ” Sát thủ đứng thứ tư Đăng Đồ Lãng Tử mở miệng, dò hỏi Giang Cung Tuấn hứa hẹn mười tỷ.

Những người khác cũng nhìn Giang Cung Tuấn.

Bởi vì tiền bọn họ mới lựa chọn đi theo Giang Cung Tuấn.

Nếu không có tiên, cho dù chết, bọn họ có lẽ đều sẽ không đi theo Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn hơi hơi dừng tay, nói: “Yên tâm, tôi đã đồng ý với các người, nhất định sẽ cho các người, nhưng không phải bây giờ, các người lấy quá nhiều tiền cũng không để làm gì, như vậy đi, tôi trả các người trước một trăm triệu, còn phần còn lại dùng hình thức tiền lương mỗi tháng phát cho các người thì như thế nào?”

10 tỷ không phải con số nhỏ.

Một cái 10 tỷ, toàn bộ thêm lên chính là 700 tỷ.

Nếu như Giang Cung Tuấn lấy ra một lần dùng nhiều tiền như vậy, anh lại không nỡ.

Bởi vì hiện tại tập đoàn Thời Đại chính là lúc đốt tiền.

“Hắc Long, mày chơi chúng tao sao?”

Người đứng thứ bảy Tử Thần trong nháy mắt liền nổi giận.

Tử Thần, giới tính nam, tuổi ngoài bốn mươi, mặt chữ điền, mày rậm mắt to, tựa như một con mãng xà.

Trong nháy mắt hắn câm khẩu súng, chĩa vào Giang Cung Tuấn, lạnh lùng nói: “Hôm nay không cho tao mười tỷ, tao không để yên cho mày”

Giang Cung Tuấn nhìn hắn một cái, sắc mặt trầm xuống, giơ tay lên trong không trung, một cây phi tiêu bạc châm liền bay ra ngoài.

Phi tiêu bạc chuẩn xác đâm vào cổ tay Tử Thần.

Trên cổ tay hắn truyền đến một trận đau nhức, súng trong tay rơi xuống đất.

Giang Cung Tuấn lạnh lùng nói: “Tôi nói sẽ cho, là sẽ cho, anh làm loạn gì với tôi, tôi có thể giữ được tính mạng các người, cũng có thế giết các người, một trăm triệu cũng không phải con số nhỏ, người nhà các người cũng không dùng được nhiều như vậy, mà các người đi theo ta, cũng không cơ hội đi ăn chơi đàng điểm”

Trên mặt Tử Thần mang theo sự thống khổ, hản đứng ở một bên, một câu cũng không nói.

Giang Cung Tuấn nhìn những người khác, lại lân nữa hỏi: “Nếu có bất mãn, có thể nói ra, tôi cho các người thuốc giải, các người rời đi, nhưng có thể rời khỏi thành phố Tử Đằng hay không, vậy phải xem bản lĩnh của các người”

Những tên sát thủ đó trầm mặc, một câu cũng chưa nói.

“Nếu không ý kiến, vậy cứ như vậy đi, đem tài khoản cho tôi, tôi chuyển khoản trước cho các người.”

Những tên sát thủ đó không dám nhiều lời, ngoan ngoãn cho tài khoản.

Giang Cung Tuấn cũng rất giữ chữ tín, cho mỗi người một trăm triệu.

Sau khi cho tiền, anh căn dặn nói: “Tạm thời sống ở chỗ này, đừng đi lung tung, tôi nghĩ cách giúp các người có được thân phận hợp cách.”

“Vâng”

Những tên sát thủ đó gật đầu, lần lượt rời đi.

“Phù!”

Sát thủ đi rồi, Giang Cung Tuấn thở phào nhẹ nhõm.

“Lão đại” Mộc Ninh mở miệng hỏi: “Kế tiếp làm cái gì?”

Giang Cung Tuấn suy nghĩ một lát, nói: “Điều tra toàn bộ tin tức về Độc Bộ Vân, nếu như tôi đoán không sai, sát thủ đứng đầu trong danh sách sát thủ, chính là Độc Bộ Vân này, Hắc Xà nói, người này gom tiền ba mươi năm, giàu có nhất cả nước, hiện tại tôi cần tiền, nếu có thể lấy được số tiền này, vậy thì tốt rồi”

“Vâng”

“Còn có…”

Giang Cung Tuấn tiếp tục căn dặn nói: “Theo dõi cửa hàng đồ cổ ở số một Thiên Tử, có tin tức về chiếc rương được khai quật từ lăng mộ cổ của Chiêu Tử Vương Nam Cương, lập tức báo cho tôi biết”

“Tuân mệnh”

“Tiện thể hãy kiểm tra thông tin chỉ tiết về những tên sát thủ này, nếu có thể, đem người nhà bọn họ đến thành phố Tử Đằng, mua nhà cho bọn họ, tìm công việc cho bọn họ, chỉ có người nhà bọn họ ở thành phố Tử Đằng, những sát thủ đó mới có thể nghe lời”

“Rõ”

Mộc Ninh gật đầu.

Sau khi Giang Cung Tuấn phân phó những việc này, liền đứng dậy rời đi.

Vừa mới đi ra xưởng sửa chữa, một chiếc xe jeep được lái tới, kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Tiêu Dao Vương, vẫy tay với Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn đi qua, mở cửa xe lên xe.

Tiêu Dao Vương lấy ra một điếu thuốc đưa qua, hỏi: “Đêm qua, không xảy ra việc gì chứ?”

Giang Cung Tuấn nhận lấy điếu thuốc lá đặc biệt, nhàn nhạt cười, “Nếu như xảy ra chuyện, tôi còn có thể đứng ở chỗ này sao?”

“Quân Xuân Duyệt hành động rồi” Trên mặt Tiêu Dao Vương mang theo vẻ nghiêm trọng, “Đêm qua, một số phi cơ trực thăng đáp xuống ở thành phố Tử Đằng, quân Xuân Duyệt đi xuống, còn mang theo một tên tù nhân, còn về là ai, tôi cũng không rõ lắm, hơn nữa quân Xuân Duyệt có đặc quyền thực thi pháp luật trên khắp cả nước, tôi cũng không quyền can thiệp.”

“Uhm”

Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Tôi biết, đã gặp mặt trực tiếp rồi, thiếu chút nữa liền bắt đầu hành động, nếu như quân Xuân Duyệt không tiết lộ thân phận, đã bị người của tôi xử lý rồi”

Tiêu Dao Vương kinh ngạc.

Giang Cung Tuấn cười lãnh đạm: “Không cần kinh ngạc, Thiên Tử muốn giết tôi, hắn muốn mượn tay Hắc Điện tới giết tôi, phó điện của Hắc Điện Hắc Xà muốn lợi dụng tôi và Thiên Tử trao đổi lão đại Hắc Điện Độc Bộ Vân, Thiên Tử bày cho Hắc Xà một đường, tôi cũng bày Hắc Xà một đường, giết Hắc Xà”

Giang Cung Tuấn thờ ơ không chút để ý nói, nhưng Tiêu Dao Vương nghe trong lòng lại run sợ.

Ông ta dò hỏi: “Cậu xác định chính là Thiên Tử sao?”

Giang Cung Tuấn khẽ cười nói: “Ngoại trừ Thiên Tử, ba năm trước đây ai còn có quyền đưa ra huy động cả nước cường giả bắt giữ Độc Bộ Vân, ngoại trừ Thiên Tử ai còn có thể làm quân Xuân Duyệt hành động”

“Thiên Tử muốn giết cậu, trưởng quan tối cao Đoan Hùng, Đoan Hùng Vương biết không? Cậu tuy rằng không phải Hắc Long, nhưng đã từng vì quốc gia lập công lao hiển hách…”

Giang Cung Tuấn hơi dừng tay, “Có biết hay không đã không quan trọng, hoặc đây cũng là một trong kế hoạch của vua đứng đầu kim tự tháp, thanh trừ toàn bộ, bao gồm cả tôi…”

Giang Cung Tuấn mở cửa xe, xoay người liền đi.

Tiêu Dao Vương ở lại vẻ mặt suy nghĩ.

Giang Cung Tuấn nói, gõ vang lên hồi chuông cảnh báo cho ông ta.

Xem ra, thật sự là sắp loạn rồi.

Cấp trên muốn ra tay với Hắc Long, như vậy ông ta cần phải đứng ở bên Đoan Hùng Vương, nếu không sau khi kết thúc toàn bộ, Đoan Hùng Vương cũng sẽ tìm tới cửa, bởi vì hắn cũng là một trong năm đại tướng, quyền lợi trong tay cực lớn.

“Đúng rồi”

Giang Cung Tuấn ngừng lại, nhìn vẻ mặt suy nghĩ Tiêu Dao Vương, nói: “Tôi thu phục được mấy tên sát thủ, thân phận của những tên sát thủ đó đều không sạch sẽ, thậm chí có thể nói là không thân phận, ông nghĩ cách, giúp bọn họ làm một thân phận hợp lý”

“Uhm”

Tiêu Dao Vương phản ứng, gật đầu nói: “Không thành vấn đề, có ta ở trên, kế tiếp cậu cẩn thận một chút”

Giang Cung Tuấn tùy tiện cười, nói: “Núi đao biển lửa tôi đều đã xông pha, những âm mưu quỷ kế này tính là cái gì, yên tâm đi, tôi có thể ứng phó, đi thôi”

Anh phất tay với Tiêu Dao Vương.

Trên một chiếc xe, ra lệnh cho đứa em đã đợi lâu trên xe, phân phó nói: “Đưa tôi trở về nhà họ Đường”

Sau khi dặn dò xong, anh liền dựa vào trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Còn chưa tới nhà họ Đường, Giang Ly liền gọi điện thoại tới.

“Giang, Anh Giang, thuận lợi không?”

“Uhm” Giang Cung Tuấn trả lời: “Rất thuận lợi.”

“Hắc, Hắc Xà đâu?”

“Giết rồi”

Giang Cung Tuấn không hề giấu giếm, nói: “Người này tâm cơ quá nặng, giữ lại bên người không an toàn”

Ở trong phòng khám Trần Tục Giang Ly nghe được lời này, rơi vào trong trầm mặc, vài giây sau, mở miệng khẩn cầu nói: “Tôi, tôi có thể lấy lại thi thể của anh ta không?”

“Điều này e rằng có chút khó, dọn dẹp chiến trường chính là quân Xuân Duyệt của Thiên Tử, cũng không phải người của tôi, hiện tại tôi đã không còn chức vị, không có quyền hỏi Thiên Tử lấy một thi thể”

“Vâng, tôi biết rồi” Giang Ly cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, cô bật khóc.

Cô và Hắc Xà cùng nhau lớn lên, cùng nhau huấn luyện, chiến đấu cùng nhau, cho tới nay Hắc Xà đối với cô đều rất chiếu cố, hiện tại đến cái gặp mặt cuối cùng đều không thể gặp.

Giang Cung Tuấn biết Giang Ly hiện tại rất khổ sở.

Anh suy nghĩ một lát sau, đã gửi cho cô một tin nhắn.

“Hắc Xà phái rất nhiều sát thủ đi Ngũ Cốc Sơn, không chỉ là muốn bắt tôi, còn muốn giết cô”

Bình luận

Truyện đang đọc