Mộ Dung Xuân là người tới Thủ đô sớm nhất.
Giang Cung Tuần dùng tám mươi mốt châm nghịch thiên chữa khỏi cho anh ta, sau đó anh ta mới rời khỏi Giang Trung, đến Thủ đô.
Mục đích anh ta tới Thủ đô là để xem mình còn có thể lần nữa nắm Cổ Môn trong tay hay không.
“Giang lão đệ, cậu đang ở đâu?” Trong điện thoại truyền đến giọng Mộ Dung Xuân.
“Em đang ở Thủ đô rồi” Giang Cung Tuấn trả lời.
“Tôi đang bế quan, tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu đến tìm tôi, chúng ta gặp mặt nói”
“Được.” Giang Cung Tuấn cúp điện thoại. Rất nhanh, Mộ Dung Xuân đã gửi định vị tới. Giang Cung Tuấn trực tiếp đi trước.
Mộ Dung Xuân không ở khu vực thành phố, mà ở trong một ngôi biệt thự độc lập ở vùng ngoại ô..
Khu vực này vốn dĩ rất vắng vẻ, đại đa số đều là một vài ngôi biệt thự độc lập và sân nhỏ.
Đó là nơi người giàu sinh sống. Giang Cung Tuấn ấn chuông cửa. Ngay sau đó, cửa phòng mở ra.
Ra mở cửa là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác màu trắng, tóc húi cua, còn để râu.
Anh ta chính là Mộ Dung Xuân.
Trước kia anh ta để tóc dài, nhưng bây giờ đã cắt tóc ngắn rồi, hiện tại anh ta nhìn có vẻ rất có tinh thần.
“Giang lão đệ, vào đây.” Mộ Dung Xuân mời Giang Cung Tuấn vào nhà.
Giang Cung Tuấn đi vào. Anh đi theo Mộ Dung Xuân ngồi trên ghế sô pha.
Sau đó liền có một nữ giúp việc xinh đẹp đi tới, giọng nói dịu dàng, hỏi: “Thưa anh, anh uống trà hay là cà phê?”
Giang Cung Tuấn nói: “Nước lọc”
Sau đó anh nhìn Mộ Dung Xuân ngồi phía đối diện, hỏi: “Tình hình anh bên này thế nào rồi”.
Trên mặt Mộ Dung Xuân hiện lên sự bất đắc dĩ và buồn phiền: “Sau khi tôi tới Thủ đô đã âm thầm liên lạc với một vài tâm phúc trước kia, thế nhưng tất cả những người này đã bị Âu Dương Lãng mua chuộc. Hiện tại tôi đã tách ra khỏi Cổ Môn, ở Cổ Môn tôi đã không còn tiếng nói nữa”
“Ai.” Anh ta thở dài một cái.
“Tôi đúng là không ngờ, tôi bế quan mấy năm nay, Âu Dương Lãng đã âm thầm làm nhiều chuyện như vậy, đã triệt để làm mất quyền lực của tôi”
Giang Cung Tuấn thấy dáng vẻ anh ta cũng trẻ ra, sắc mặt cũng không tệ, không khỏi hỏi: “Khôi phục thực lực rồi sao?”
“Ừ” Mộ Dung Xuân gật đầu nói: “Đã khôi phục tám phần mười, hiện tại là Bát cảnh đỉnh phong”.
“Anh nghĩ thế nào? Tiếp theo anh định làm gì?” Giang Cung Tuấn nhìn Mộ Dung Xuân hỏi.
Vẻ mặt Mộ Dung Xuân trầm xuống: “Thanh trừng kẻ phản bội” Nghe vậy, Giang Cung Tuấn thở dài một hơi.
Có Mộ Dung Xuân giúp đỡ, vậy thì chuyện tiếp theo anh cần làm sẽ đơn giản hơn nhiều. Tiếp theo sẽ tranh đấu với Cổ Môn, anh sẽ có phần thẳng.
“Còn cậu?” Mộ Dung Xuân hỏi: “Luyện hóa nội đan xong rồi sao? Thực lực hiện tại thế nào? Tiếp theo định làm gì?”
Giang Cung Tuấn thản nhiên cười, nói: “Tiếp theo em định thanh lý mạng lưới quan hệ rắc rối đã hình thành ở Thủ đô hàng trăm năm qua, quét sạch những gia đình và quan chức đã vi phạm pháp luật, trả lại sự yên bình cho Đại Lan”
Giang Cung Tuấn dựa vào ghế sô pha, trên mặt lộ ra vẻ khao khát. “Em thật hy vọng có thể có một ngày như vậy. Mấy năm nay em cũng rất mệt mỏi, nếu có một ngày như vậy, em nghĩ mình sẽ tìm một nơi không ai biết để ẩn cư, sống một cuộc sống không buồn không lo”
“Ừ” Mộ Dung Xuân gật đầu.
Mục tiêu của Giang Cung Tuấn cũng không coi là lớn, thế nhưng thực hiện thì hết sức khó khăn.
Anh ta đã từng là thủ lĩnh Cổ Môn, tuy rằng bế quan quanh năm, thế nhưng cũng hiểu được mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp ở Thủ đô.
Trăm năm trước Đại Lan dựng nước.
Sau khi đặt Thủ đô, rất nhiều người đã cắm rễ ở đây, phát triển trăm năm, có quan hệ không nói rõ được với rất nhiều có địa vị cao.
“Tôi sẽ tận lực giúp đỡ cậu.” Mộ Dung Xuân nói: “Sinh thời có thể nhìn thấy Đại Lan hưng thịnh phồn vinh, tôi cũng rất vui mừng, đến lúc đó chúng ta tìm một chỗ ẩn cư, cùng nhau thảo luận võ học, chứng thực võ đạo.”
“Mong rằng mục đích của chúng ta có thể đạt được”
Giang Cung Tuấn đứng lên, vừa cười vừa nói: “Em đi về trước, có việc sẽ liên lạc lại”.
Mộ Dung Xuân cũng đứng lên, tự mình tiên Giang Cung Tuấn ra cửa.
Sau khi rời khỏi chỗ ở của Mộ Dung Xuân Giang Cung Tuấn, anh đến thẳng nhà họ Giang.
Không bao lâu sau anh đã đi tới cửa chính nhà họ Giang. Ở cửa có thị vệ nhà họ Giang canh giữ.
Mấy thị vệ này nhìn thấy Giang Cung Tuấn thì đều ngây người, sau đó phản ứng kịp, cung kính kêu lên: “Thiên soái”.
Trước đây, người nhà họ Giang, bao gồm cả người ở nhà họ Giang, thị vệ đều khinh thường Giang Cung Tuấn.
Từ sau đại hội Thiên Sơn, danh tiếng của Giang Cung Tấn ở giới Cổ Võ càng ngày càng lớn, thị vệ nhà họ Giang cũng không dám coi thường anh nữa.
“Giang Vô Song có ở đây không?”
“Tộc trưởng không ở nhà.”
“Ồ, vậy tôi vào chờ”.
Giang Cung Tuấn trực tiếp đi vào tứ hợp viện nhà họ Giang, đồng thời lấy điện thoại di động ra, bẩm số Giang Vô Song, gọi cho cô ta.
Lúc này, Giang Vô Song đang tham gia một cuộc họp thương nghiệp Thủ đô.
Thấy Giang Cung Tuấn gọi điện tới, vẻ mặt cô ta vui mừng, nhận điện thoại, vui sướng kêu lên: “Anh Giang”
“Vô Song, chúc mừng em, em đã trở thành tộc trưởng nhà họ Giang” Giang Cung Tuấn cười.
“Là được Lão tổ coi trọng” Giang Vô Song mỉm cười ngọt ngào nói, chợt hỏi: “Anh xuất quan rồi sao?”
“Ừ, anh đang ở nhà họ Giang ở Thủ đô, tìm em có việc thương lượng”
“Được, em lập tức về ngay”.
Biết được Giang Cung Tuấn ở Thủ đô, còn đến nhà họ Giang, Giang Vô Song lập tức không tham gia hội thương nghiệp nữa, trực tiếp rời khỏi, trở về nhà họ Giang.
Giang Cung Tuấn chờ nửa tiếng, Giang Vô Song mới trở về.
Cô ta mặc một chiếc áo gió lớn màu đen với một chiếc áo len trắng bó sát bên trong, mái tóc dài uốn bồng bềnh, lộ ra vầng trán sáng sủa, dáng vẻ vô cùng có phong thái.
Giang Cung Tuấn thấy Giang Vô Song cũng hơi sững sờ.
Trước kiai tuy rằng Giang Vô Song thanh khiết thông minh, thế nhưng lại mang đến cho anh cảm giác điềm đạm đáng thương.
Giang Vô Song hiện tại, trên người có khí chất cao quý, giống như một nữ vương.
“Anh Giang” Trên mặt Giang Vô Song mang theo nụ cười yếu ớt mê người.
Giang Cung Tuấn phản ứng lại, gật đầu. Giang Vô Song đi tới, ngồi xuống. Lập tức có người nhà họ Giang bưng trà ngon đi tới, đặt lên bàn.
“Anh Giang, vết thương của anh hồi phục thế nào rồi?” Giang Vô Song nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi.
“Bình phục rồi” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Vô Song, lần này anh tới tìm em là có chuyện muốn thương lượng với em.”
“Anh Giang, anh nói đi”
Giang Cung Tuấn hỏi: “Hiện tại sản nghiệp của nhà họ Giang ở giới thể tục thế nào?”
Giang Cung Tuấn không biết chuyện làm ăn của nhà họ Giang ở giới thế tục.
Thế nhưng anh đã sớm nghe nói, tứ đại gia tộc phú khả địch quốc.
“Tạm được.” Giang Vô Song nói: “Trong giới thể tục, nhà họ Giang cũng là một tập đoàn tài chính rất lớn, trong tay có rất nhiều sản nghiệp, bao gồm ăn, mặc, ở, đi lại”.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn an tâm nói: “Tiếp theo anh định đối phó với một vài gia tộc ở Thủ đô, ra tay với một vài nhân vật lớn. Động đến. những người này nhất định sẽ có không ít doanh nghiệp bị niêm phong. Anh không hy vọng mỗi lần ra tay lại khiến cho nền kinh tế Đại Lan rung chuyển. Anh cần có người tiếp tay xử lý tốt việc này. Người mà anh nghĩ tới cũng chỉ có người nhà họ Giang, mà em bây giờ là tộc trưởng nhà họ Giang, chỉ có thể tìm em thôi”
“Được.” Sắc mặt Giang Vô Song vui mừng.
Từ sau khi cô ta trở thành tộc trưởng, cô ta liền tuyên bố nhà họ Giang xuất thế, bắt đầu qua lại ở giới thế tục.
Sau khi vui mừng, cô ta liền tỉnh táo lại.
Cô ta biết chuyện Giang Cung Tuấn cần làm, biết sẽ dính dáng đến rất nhiều người, lại còn là những kẻ có tiền.
Chỉ dựa vào nhà họ Giang e rằng sẽ không cách nào ăn được cả chiếc bánh ngọt.
“Anh Giang, tuy rằng nhà họ Giang lớn mạnh, thế nhưng sợ rằng không thể nắm chắc chiếc bánh ngọt này. Phải tìm một số tập đoàn hùng mạnh, có nhân thân và lai lịch trong sạch, nếu không nếu ngày nào đó hành động hỗn loạn sẽ gây ra chuyện lớn, không biết có bao nhiêu người sẽ thất nghiệp, bao nhiêu người lưng gánh nợ nần. Chuyện này vẫn phải bàn bạc kỹ hơn, không thể lỗ mãng”.
“Em nghĩ thế nào?” Giang Cung Tuấn nhìn Giang Vô Song hỏi.