CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Dưới tình huống này sao Giang Cung Tuấn có thể rời đi một mình.

Nếu anh đi để lại những người anh em này, bọn họ chỉ còn một con đường chết.

“Phi Long, thân thể anh Giang suy yếu, không tiện hành động, cậu cõng anh ấy đi”

Trong bóng tối truyền tới một giọng nói mang ý mệnh lệnh.

“Rõ.

Chiến sĩ tên Phi Long lập tức mở miệng.

“Cùng đi đi, nhanh, nếu mọi người không đi sẽ không còn kịp nữa” Thấy ánh đèn xa xa càng ngày càng gần, Giang Cung Tuấn cũng rất lo lắng.

“Phi Long, khiêng anh ấy đi cho tôi, những người còn lại chuẩn bị chiến đấu”

Phi Long lập tức vác Giang Cung Tuấn lên, dặn dò: “Chị Sở Vi, đi”

Nói xong, một tay anh ta vác Giang Cung Tuấn, một tay nắm lấy tay Đường Sở Vi nhanh chóng đi vê chỗ sâu trong hang động đá vôi.

Giờ khắc này hai mắt Giang Cung Tuấn nhắm nghiền.

Anh biết những người lưu lại dữ nhiều lành ít.

Đi không bao xa anh đã nghe được tiếng súng.

Tiếng súng rất kịch liệt.

Tiếng súng kéo dài chừng mười phút đồng hồ.

Chừng mười phút đồng hồ sau, trong động đá vôi trở nên an tĩnh lại.

Mà Phi Long lại khiêng Giang Cung Tuấn và kéo Đường Sở Vi nhanh chóng chạy về phía trước.

Anh ta hoảng hốt chạy bừa, cũng không biết tới cùng bản thân mình đã chạy tới nơi nào.

“Không may rồi, đường cùng”

Phi Long đi thật lâu thế nhưng anh ta không biết đường, hơn nữa anh ta cũng không dám bật đèn, cuối cùng lại đi vào một con đường chết, phía trước là vách đá không cách nào đi tới nữa.

“Thả tôi xuống trước.” Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói.

Phi Long đặt Giang Cung Tuấn xuống.

Giang Cung Tuấn ngồi trên một tảng đá ẩm Ướt.

“Anh Giang, làm sao bây giờ?” Phi Long có chút lo lắng.

Giang Cung Tuấn nói: “Hiện tại muốn quay trở lại tìm đường khác chắc chắn không còn kịp rồi.

Các anh em lưu lại đại khái đã bị ngộ hại, chắc chắn kẻ địch đã đuổi theo. Hiện tại chuyện chúng ta có thể làm chỉ có trốn đi, đừng lên tiếng”

“Chồng, em sợ”

Trong bóng tối truyền đến giọng nói của Đường Sở Vi.

Cô nắm chặt tay Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn có thể cảm ứng được thân thể cô đang run rẩy.

Giang Cung Tuấn nhét hộp trong tay vào giữa một khe hở, sau đó nắm tay Đường Sở Vĩ an ủi: “Không sao, không cần lo lắng”

“Người anh em, có súng không?”

Trong bóng tối, một khẩu súng được đưa vào trong tay Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn dò xét bốn phía một hôi, phát hiện cách đó không xa có một mảnh nham thạch, nhẹ giọng nói: “Cậu dẫn Sở Vi đi trốn ở phía sau nham thạch, đừng lên tiếng”

“Vâng.”

Phi Long nghe theo kéo Đường Sở Vi rời đi.

Giang Cung Tuấn lại vô lực bò lên một khối đá cao mấy mét.

Anh nằm sấp trên tảng đá trông hệt như một bức tượng gỗ không nhúc nhích nhìn chằm chằm phía trước.

Rất nhanh đã có ánh đèn chiếu đến.

Ánh đèn không ngừng chiếu xạ, không ngừng bắn phá.

Giang Cung Tuấn hơi rụt thân thể trốn ở phía sau nham thạch. Anh nhìn ánh đèn lóng lánh bốn phía, cũng đoán được người đã đuổi tới.

“Hai mươi ba người.”

Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.

Nếu thân thể anh còn khỏe mạnh, đừng nói hai mươi ba người, cho dù có nhiều gấp bội anh cũng không sợ hãi.

Nhưng hiện tại anh suy yếu vô lực, hơn nữa anh chỉ có một khẩu súng, đạn cũng không nhiều, cùng lắm cũng chỉ có thể giết được mấy người.

Hiện tại chỉ cần anh nổ súng sẽ bị bại lộ.

Anh không hành động thiếu suy nghĩ.

Hiện tại anh chỉ cầu đám người kia phát hiện đây là đường chết, lựa chọn quay ngược trở về, một lần nữa tìm kiếm.

“Lão đại, đây là một con đường chết, phía trước không có đường nữa”

Trong bóng tối có giọng nói truyền đến.

“Rút lui, tới nơi khác tìm xem.”

“Chờ đã”

Bá Đạo vươn tay ra hiệu dừng, đám người đi theo cũng ngừng lại.

Bá Đạo cầm đèn pin soi trong lòng đất.

Hang động đá vôi quanh năm không người đến, có rất nhiều rêu xanh. Ông ta có thể thấy rõ ràng trên một số rêu xanh có dấu chân xốc xếch, điều này nói rõ ở đây từng có người đến. Mà người từng tiến vào hang động đá vôi dưới đất này chỉ có một, đó chính là Giang Cung Tuấn.

Bá Đạo ra dấu im lặng sau đó nhanh chóng huơ tay.

Những người khác sôi nổi gật đầu, cầm vũ khí lần mò đi tới.

Giang Cung Tuấn biết bại lộ.

Anh dùng hết toàn lực hơi bò về phía trước một chút.

Lộ ra một cái đầu nhìn đoàn người đi tới từ phía xa.

Trong tay những người này có cầm vũ khí.

Trên đầu bọn chúng còn có đèn pin cường quang. Hơn hai mươi chiếc đèn pin cường quang chiếu tới, hang động đá vôi vốn đen nhánh biến thành sáng như ban ngày.

Giang Cung Tuấn biết anh không nổ súng không được, một khi bọn chúng tới gần, bọn họ hẳn phải chết.

Anh cầm súng.

“Đoàng”

Lựa chọn nổ súng.

Tiếng súng vang rền. Cách đó không xa một người lập tức ngã xuống đất.

“Che chắn”

Trong bóng tối có tiếng kêu truyền đến, hơn hai mươi người nhanh chóng tìm nơi che chắn.

Sau khi Giang Cung Tuấn nả một phát súng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vì anh biết những người này đều là lính đánh thuê thân kinh bách chiến, từ tiếng súng bọn chúng có thể phán đoán phương vị hiện tại của anh. Hiện tại nếu anh lại ngoi đầu lên, như vậy chờ đợi anh chính là vô số súng máy bắn phá.

Giang Cung Tuấn co người lại phía sau nham thạch.

Hiện tại anh chỉ có một biện pháp để có thể sống, đó chính là đoạt lấy vũ khí trong tay đối phương.

Nếu anh đang trong trạng thái khỏe mạnh, đây không phải việc khó.

Nhưng bây giờ…

Trong lòng anh dâng trào cảm giác vô lực.

Sau khi anh nổ súng, địch nhân đã tắt đèn.

Nhưng anh có thể nghe được có tiếng bước.

chân tới gần thêm chút nữa.

Cách đó không xa, phía sau một mảnh đá đen.

Đường Sở Vi quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả cử động cũng không dám. Sau khi cô nghe được tiếng súng đã bị hù tới thân thể lạnh run.

Tiếng bước chân cách cô càng ngày càng gần, cô cũng càng ngày càng run sợ.

“A”

Một giọt nước xuống, rơi lên trên cổ cô.

Cảm giác được lạnh lẽo, cô không khỏi phát ra một tiếng kêu.

Cô vừa kêu, Phi Long đã biết sẽ biết xảy ra chuyện, anh ta muốn che miệng cô cũng không kịp nữa.

Giờ khäc này Phi Long đứng lên nhanh chân bỏ chạy, anh ta muốn dần kẻ địch đi.

“Nơi ấy, nhanh…”

Trong bóng tối có tiếng kêu truyền đến Trong nháy mät ánh đèn sáng chói.

Vô số ánh đèn chiếu xạ.

Phi Long cũng lập tức hiện hình trong bóng đêm.

Bùm bùm Một trận tiếng súng vang lên Phi Long lập tức té trên mặt đất, mất đi hơi thở sinh mệnh Cách đó không xa Giang Cung Tuấn thấy tình cảnh như vậy lập tức vỏ một cái lên gáy mình, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ.

“Đừng, đừng giết tôi…”

Đường Sở Vi sợ tới choáng váng đứng lên, giơ hai tay khóc thút thít nói: “Đừng giết tôi, cái gì tôi cũng không biết, cái gì tôi cũng không biết”

“Đi tới, bắt lại”

Mấy lính đánh thuê nhanh chóng đi tới bät Đường Sở Vi lại Bá Đạo cũng tới nhìn Đường Sở Vi, sau đó lại nhìn Phi Long đã mất mạng, lạnh giọng vặn hỏi: “Giang Cung Tuấn đang ở đâu?”

“Tôi, tôi, tôi không biết” Khớp hàm Đường Sở Vi run lên Bá Đạo lập tức cầm súng chỉ ngay trên gáy Đường Sở Vi, quát lạnh: “Tôi hỏi cô một lần nữa, Giang Cung Tuấn đang ở đâu?”

Đầu bị súng nhằm vào, chỉ nháy mắt Đường Sở Vi đã sợ tới choáng váng Hai chân cô mềm nhũn, không nhịn được ngã xuống đất Bá Đạo lôi tóc cô kéo cô đứng dậy, “Sức nhân nại của tao có hạn, tao đếm tới ba, nếu mày còn không nói đừng trách tao vô tình.”

Giọng nói vang vọng trong động đá vôi “Thả cô ấy ra.”

Cách đó không xa có một giọng nói truyền đến.

Đám người nhanh chóng xoay người.

Hơn hai mươi chiếc đèn pin chiếu lên người Giang Cung Tuấn Giang Cung Tuấn chậm rãi đi từ trên tảng đá xuống, đi về phía đám người Bá Đạo.

Những người này tay cầm vũ khí, thân thể hơi lùi lại.

Đây là Häc Long, chiến thần Đoan Hùng.

Giang Cung Tuấn ởi tới liếc mät nhìn đám người Bá Đạo, vứt súng đang câm trong tay xuống đất. Lúc này anh suy yếu vô lực đặt mông ngồi dưới đất.

Nói khẽ: “Các người muốn giết tôi, không liên quan gì tới cô ấy, thả cô ấy đi”

Bá Đạo đưa tay nói: “Thứ kia đâu?”

Nghe vậy Giang Cung Tuấn nhíu mày.

Lẽ nào những người này giết anh là vì đồ vật anh tìm kiếm?

Bình luận

Truyện đang đọc