CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Hôm sau.

Sáng sớm, Ảnh Tử đã đến.

Trong phòng.

Giang Cung Tuấn và Ảnh Tử dáng thương lượng trong chốc lát.

Anh muốn Ảnh Tử ra mặt, đem tám người Bát Bộ Thiên Long xếp vào trong Quân Xích Diễm, hơn nữa còn phải trở thành trông coi địa lao Quân Xích Diễm.

Quân Xích Diễm là quân đội phụ trách an toàn của thủ đô.

Muốn vào Quân Xích Diễm, cần phải thông qua từng tâng tuyển chọn, cuối cùng tướng quân Quân Xích Diễm tự mình kiểm tra, hoàn thành kiếm tra xong, mới có thể trở thành một thành viên của Quân Xích Diễm.

Ảnh Tử là thị vệ cận thân của vương, không quân hàm, còn giấu ở trong tối, nhưng năng lực của hẳn rất lớn.

Hắn nói, trên cơ bản là đại diện cho vương mà nói.

Hắn muốn sắp xếp đám người Giang Ly vào trong Quân Xích Diễm không phải việc khó.

Thậm chí có thể nói là rất dễ dàng.

“Được, giao cho tôi.”

Ảnh Tử dáng gật đầu.

Hắn liễếc nhìn Giang Thần ốm yếu một cái, nói: “Sau khi chuyện này thành công, anh phải cẩn thận một chút, Thiên Tử chắc chắn có thể suy đoán được là anh cướp đi Độc Bộ Vân, chắn chắn hắn ta sẽ nghĩ cách đối phó anh”

“Tôi biết rồi”

Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.

Ảnh Tử dáng cũng không nhiều lời, xoay người rời khỏi phòng.

Bên ngoài phòng khách.

Ảnh Tử nhìn tám người, nói với giọng sai bảo: “Đi theo tôi, tôi sẽ sắp xếp các ngươi tiến trong Quân Xích Diễm”

Tám người gật đầu, đi theo Ảnh Tử.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Hứa Linh mới đi vào, hỏi: “Anh Giang, đã sắp xếp thỏa đáng hết rôi sao?”

“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Cô đi mua thuốc cho tôi đi”

“Vâng, tôi đi đây”

“Từ từ……

Giang Cung Tuấn gọi Hứa Linh đang xoay người rời đi lại.

Hứa Linh xoay người, hỏi: “Làm sao vậy, còn có chuyện gì?”

Giang Thần nghĩ nghĩ, nói: “Vẫn thôi đi, rất nhiều dược liệu ở thủ đô rất khó mua được, để tôi gọi Phương Vĩnh Cánh tìm giúp, nhờ ông ta gửi lại đây, sau đó cô lại đi lấy một chút là được”

“Ừm”

Hứa Linh ừ một tiếng, Giang Cung Tuấn hơi hơi Vẫy tay, ý bảo cô rời đi.

Hứa Linh xoay người đi ra ngoài, còn đóng cửa lại.

Giang Cung Tuấn lại cầm lấy di động trên bàn, gọi một cuộc cho Phương Vĩnh Cánh.

“Phương thần y, tôi cần ông tìm giúp tôi một chút dược liệu.”

Sau khi nhận được điện thoại của Giang Cung Tuấn, Phương Vĩnh Cánh khẽ nhíu mày.

Ông ta đã giúp Giang Cung Tuấn rất nhiều cho nên ông không muốn giúp anh nữa.

Nhưng mà Giang Cung Tuấn lại biết bí mật lớn nhất của ông ta, biết ông ta chính là Quỷ Kiến Sầu, nếu mà Giang Cung Tuấn đem tin tức này tiết lộ ra ngoài, hang ố của ông ta sẽ bị Tiêu Dao Vương bưng đi trong vòng một giây.

Nơi đây có một chiếc xe.

Ngồi trên xe là một người mặc áo đen, người đàn ông đội một cái mũ lưỡi trai màu đen.

Đây là Ảnh Tử.

Vì dự phòng mọi tình huống, Ảnh Tử ở chỗ này canh chừng, nếu hành động thất bại, Bát Bộ Thiên Long bị đuổi giết thì sẽ chạy trốn về xe của hắn, tuy rằng hắn không có chức vị, nhưng quyền lực ở thủ đô cực lớn, không ai dám kiểm tra xe của hắn.

Sau khi nghe được thành công, hắn cũng khởi động máy, lái xe rời đi. “Đọc tại trang nguồn!”

Rất nhanh, đám người hôn mê ở địa lao đã bị phát hiện.

Trong địa lao, truyền đến tiếng còi cảnh sát.

Nghe được tiếng còi cảnh sát, Quân Xích Diễm ở cửa nhanh chóng vọt vào, kiểm tra xong, phát hiện không thấy Độc Bộ Vân.

“Độc Bộ Vân được cứu đi”

“Truyền lệnh xuống, phong tỏa toàn thành, cần phải đem người bắt về cho tôi.”

Quân Xích Diễm nhanh chóng hành động.

Cùng lúc đó.

Thủ đô, căn cứ bí mật nào đó.

Nơi đây đã có một chiếc máy bay trực thăng.

Độc Bộ Vân được đưa tới nơi này, mang lên phi cơ, tám người Bát Bộ Thiên Long cũng lên phi cơ.

Ảnh Tử đứng ở một bên, nhìn phi cơ chậm rãi cất cánh, hắn mới lấy điện thoại ra, gọi cho Giang Cung Tuấn: “Đã cứu được người, an toàn rời khỏi thủ đô, hiện tại bay vào thành phố Tử Đằng”

Giang Cung Tuấn nhận được điện thoại, trên mặt mang theo một mạt nhàn nhạt ý cười, “Đã biết”

Ảnh Tử nói: “Chuyện về sau giao cho anh, ở thủ đô này thì tôi sẽ lo liệu, hủy tự liệu về mấy người bọn họ, nếu không chờ Thiên Tử trở về, nhất định sẽ tra được là tôi làm”

“ừ”

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Ảnh Tử hỏi: “Anh định bao. giờ thì đi?”

“Không vội” Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Hiện tại còn chưa thể đi, đi ngay lập tức, chẳng phải sẽ khiến Thiên Tử hoài nghỉ đến tôi, tôi định ở lại mấy ngày, chờ Thiên Tử về nước, gặp gã một lần rồi đi”

“Tùy anh, cẩn thận một chút”

Ảnh Tử dáng nói xong thì cúp máy.

Khách sạn, phòng tổng thống số 888.

Giang Cung Tuấn đứng ở trên ban công, nhìn về thành phố đèn đuốc sáng trưng ở phía trước.

Hứa Linh đứng ở bên người anh, cho đến khi Giang Cung Tuấn tắt điện thoại, cô mới hỏi: “Thành công chứ?”

“Ừ”

Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Đã thành công, người đã cứu ra, hiện tại phi cơ đang đi tới thành phố Tử Đằng”

Giang Thần lấy điện thoại ra, gọi một cuộc cho Tiêu Dao Vương.

Ông ta bắt máy rất nhanh.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói thô bạo của Tiêu Dao Vương: “Anh Giang, sao lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi vậy?”

Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Đợi lát nữa có một chiếc máy bay trực thăng bay xuống từ quân khu trên thành phố Tử Đằng, ông sắp xếp một chút, giấu người đi cho tôi”

Tiêu Dao Vương hơi sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, nói: “Được.”

Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi, đặt điện thoại vào trong túi, hơi hơi mỉm cười với Hứa Linh đang đứng bên người, nói: “Đã chờ cả đêm rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi thôi”

Nói xong, anh xoay người về phòng.

Anh nằm ở trên giường, nhưng mà lại cảm giác được có chút đói.

Anh sờ sờ bụng.

Hứa Linh nhìn hành động của anh là biết anh đang đói bụng, không khỏi hỏi: “Muốn ăn cái gì, tôi lập tức đặt cơm hộp cho anh”

Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Tùy tiện ăn một chút đi.”

“Còn muốn ăn thịt không?”

“Cũng được”

Giờ phút này, máy bay di chuyển về phía thành phố Tử Đăng “Ha ha……”

Độc Bộ Vân cười to ra Bị nhốt ở nơi không thấy ánh mặt trời đã nhiều năm, hôm nay cuối cùng đã thoát khỏi nơi đó Ông ta nhìn mấy người trước mặt Ánh mắt quét qua từng người một, cuối cùng dừng lại ở trên người Giang Ly.

Giang Ly đã gỡ mặt nạ da người xuống, lộ ra dung mạo sản có Độc Bộ Vân nhìn có, trên khuôn mặt mọc đầy rây hiện lên sự kinh ngạc: “Bạc Mi, cô thật sự đi theo Giang Cung Tuấn”

Giang Ly nhìn Độc Bộ Vân.

Cô biết Độc Bộ Vân, biết ông ta là người sáng lập Hãc Điện, nhưng mà lại chưa từng gặp mặt Những người khác cũng nhìn Độc Bộ Vân, người này là truyền thuyết ở giới sát thủ, là vua sát thủ danh chấn thiên hạ.

“Độc Bộ Vân, ông nhìn xem tôi là ai?”

Nghe vậy, Độc Bộ Vân nhìn lại, nhìn thấy người nói chuyện, không khỏi bật cười: “Thảng già dâm đãng này, làm sao, ông cũng theo Giang Cung Tuân?”

Đồ lưu manh, Lãng Long cười nhạt, nói: “Năm tháng làm sát thủ không dễ dàng, hiện tại tôi đã cải tà quy chính, đúng rồi, hiện tại tôi là một trong Nam Hoang Quân Hăc Long Bát Bộ Thiên Long – Lãng Long”

Độc Bộ Vân mọi người trên phi cơ.

Sau khi nhận ra những người này, ông cũng nhịn không được hít sâu một hơi.

“Thăng nhóc Giang Cung Tuấn này, thật là có chút bản lĩnh, các sát thủ tiếng tăm lừng lây trên bảng sát thủ đều bị hãn mượn sức, mấy người cộng lại, không nói thiên hạ vô địch, ít nhất không có nhiều kẻ có thể chiến tháng các người”

Độc Bộ Vân cho những người này sự đánh giá cực cao.

Vẻ mặt ông tràn đây ý cười xán lạn “Hiện giờ tôi rời núi, theo tôi đi? Đi theo tôi, sẽ có vinh hoa phú quý bất tận để hưởng thụ.”

Vẻ mặt mọi người khinh thường.

“Độc Bộ Vân, hiện tại tự thân ông còn khó bảo toàn, ông vân chờ đến lúc sống sót rồi hãng nói lời này đi.”

“Ông ăn độc dược mà Giang Cung Tuấn chế ra, không có thuốc giải của Giang Cung Tuấn, ông không có nhiều thời gian để sống đâu”

Độc Bộ Vân sờ sờ cái mũi, nói: “À, thế à?

Giang Cung Tuấn, năm đó chính là thảng nhóc này tự tay bät tôi lại, không ngờ tới hiện tại cậu ta lại phái người cứu tôi ra, đã sớm nghe qua tên tuổi của cậu ta, thật là chờ mong ngày được gặp mặt”

Bình luận

Truyện đang đọc