Sau khi Giang Cung Tuấn rời đi, liền trở về nhà. Lúc anh trở về đến nhà, đã là tám giờ sáng rồi. Đêm hôm qua, Đường Sở Vi đã một đêm không ngủ, cô ấy đang đợi tin tức. Đơn giản là đêm hôm qua không có điều gì xảy ra.
Nhìn thấy Giang Cung Tuấn đã trở về, cô ấy nhẹ nhõm thở dài một hơi, liền hỏi một câu: “Ông xã, đêm ngày hôm qua không xảy ra việc ngoài ý muốn chứ?”
“Không có
Giang Cung Tuấn ngồi xuống và nói: “Rất thuận lợi, thuận lợi đến nỗi mà anh cảm thấy có điểm gì đó không bình thường”
Đường Sở Vị nghi hoặc nhìn Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nói: “ Đêm hôm qua anh bắt được Chu Cương, nhưng mà bất kể là anh bắt hay là tra tấn Chu Cương thì Cổ Môn đều không có phải người đến ngăn cản anh. Anh đã giết Chu Cương, nắm được luật của Hình Diện và một vài thẩm phán, có thể vào thời gian sớm nhất, Giang Quốc Đạt dẫn thành viên của Quân hồn đến, một mặt là đến ngăn cản anh, cũng là đến để giúp đỡ …”
Giang Cung Tuấn đem sự tình nói ra.
Đường Sở Vi cười nói: “Đây không phải là rất tốt sao, đầu tiên là cùng thương hội Đại Đông cùng nhau kết hợp, đem Cổ Môn giải quyết”
“Ừ, anh cũng nghĩ như vậy.” Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu. Trái ngược với thương hội Đại Đông mà nói, Cổ Môn càng đáng sợ. Thương hội Đại Đông tốt xấu gì cũng là vì nước vì dân, vẫn là thương hội đứng ở góc độ của dân chúng. Mà Cổ Môn sẽ không giống như vậy. Một khi Cổ Môn vượt bậc, hậu quả rất đáng sợ.
“Anh có chút mệt, anh về phòng ngủ một giấc đã”
Đêm qua, Giang Cung Tuấn đã một đêm không ngủ, cũng có chút mệt mỏi, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn thì đã trở về phòng ngủ.
Vừa thức dậy, đã là giữa trưa. Anh bị Đường Sở Vị gọi thức dậy, “Ông xã, tỉnh dậy đi, xảy ra chuyện rồi.” Âm thanh của Đường Sở Vị mạng Giang Cung Tuấn từ mộng đẹp tỉnh giấc.
Giang Cung Tuấn xoay người, nhìn thấy thân thể xinh đẹp độc nhất vô nhị của Đường Sở Vị, nhịn không được mà hỏi: “Làm sao rồi, xảy ra chuyện gì?”
“Em cũng không biết, là Giang Vô Song nói, anh thức dậy đi, tự mình đi mà hỏi” Giang Cung Tuấn mặc quần áo xong, liền đi ra khỏi phòng. Bên ngoài phòng khách. Không ít người đã tụ hội tại phòng khách. Có cả Giang Vô Song của Giang gia, còn có Khai Hiểu Đình, Trần Vũ Yến của Phái Thiên Sơn cũng đến. Giang Cung Tuấn đi qua, ngồi xuống, nhìn Giang Vô Song hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra?” Giang Vô Song biến sắc mà nói: “Quốc tế truyền đến tin tức, xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Sao?”
Giang Vô Song nói: “Mấy ngày nay trên Thiên Bảng nước ngoài, có rất nhiều cao thủ biến mất một cách bí ẩn, mà có tin tức truyền đến là võ giả quốc tế trong mấy ngày nay cũng mất tích rất nhiều”
“Mất tích?”. Nghe đến đó, Giang Cung Tuấn trầm mặt mà đứng lên.
Anh ta nhớ về lúc trước khi ở tại núi Đại Áo Lâm Tứ Sơn, Âu Dương Lãng hạ độc trong không khí, độc được không ít người rồi mang những người này đem đi.
Là Mộ Dung Xuân đứng ra ngăn cản.
“Chẳng lẽ, lại là Cổ Môn phá rối” Giang Cung Tuấn trầm mặt, lẩm bẩm nói: “Cổ Môn rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
Suy nghĩ một lát, anh ta mở miệng hỏi dò: “Bây giờ, rốt cuộc là tình huống gì, có tin tức nào đáng tin cậy. hay không, các võ giả quốc tế đều biến mất như thế nào?”
“Có một tin tức nhỏ truyền đến, là Huyết tộc ra tay, bắt đầu dọn dẹp tất cả…dọn dẹp tất cả các thế lực bên ngoài Huyết tộc” Giang Vô Song nhỏ giọng mà nói.
“Huyết tộc?” Giang Cung Tuấn càng ngày càng trầm mặt lại. Nếu như đúng thật là Huyết tộc, vậy những chuyện này khẳng định là có liên quan tới Âu Dương Lãng. Âu Dương Lãng và Huyết tộc rốt cuộc muốn làm cái gì?
“Aizz” Giang Vô Song thở dài một tiếng, nói: “Hiện tại, tình trạng của Đoan Hùng vẫn chưa ổn định, nước ngoài vẫn rất lộn xộn, đây đúng là thời buổi rối ren mà.”
“Không chỉ có nước ngoài”.
Trần Vũ Yến ở phía sau mở miệng nói: “Buổi sáng hôm nay, ta vừa mới nhận được tin tức của cha ta, đêm hôm qua tại Đoan Hùng, không ít Gia tộc Cổ Võ đều bị diệt môn, trong gia tộc già trẻ đều bị giết, người thành niên thì mất tích bí ẩn”
Những việc này, Đường Sở Vi đều biết. Bởi vì cô ấy là môn chủ phái Thiên Môn. Sự diệt vong của gia tộc này, không ít môn phái nhỏ đã muốn quy thuận Thiên Môn. Chỉ là, cô ta lại giả bộ cái gì cũng không biết.
“Tin tức có chính xác không?” Giang Vô Song nhìn Trần Vũ Yến.
Nếu như anh ta không đoán sai, thí nghiệm đã có kết quả rồi, hiện tại Cổ Môn đã bắt đầu truy bắt võ giả, muốn tiêm virus cho những võ giả này, khiến cho những người này biến hóa mạnh mẽ hơn thêm một lần nữa, đồng thời khống chế bọn họ.
Xem ra Đoan Hùng thật sự muốn loạn rồi.
Ngẫm nghĩ một lúc, anh ta nhìn Trần Vũ Yên, hỏi: “Có thể thẩm tra những người đã bị bắt đi rằng địa chỉ là gì không?”
Trần Vũ Yên nói: “Cha đã cho toàn lực để điều tra rồi.” Giang Cung Tuấn gặt đầu: “Ừ, sau khi có kết quả, lập tức nói cho tôi biết”
Đường Sở Vị thì tại một bên im lặng lắng nghe, một câu cũng chưa nói ra, mặc dù không nói chuyện, nhưng mà trong lòng đã có tính toán riêng của mình.
Vào thời điểm đó, không thể để Âu Dương Lãng làm càng.
Phải mau chóng điều tra địa chỉ những người bị bắt đi là ở đâu, giải quyết những phiền toái này, như vậy Giang Cung Tuấn mới có thể an tâm mà dọn dẹp Thủ đô.
Vào lúc này, điện thoại Giang Vô Song reo lên. Cô ấy lấy điện thoại ra và nghe điện thoại. Sau khi nghe xong, cô ấy lập tức đứng lên và nói: “Giang gia có chuyện rồi, tôi phải lập tức trở về.” Giang Cung Tuấn đứng lên và đi theo, hỏi: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Giang Quốc Đạt trở về Giang gia, muốn quản lý Giang gia thêm lần nữa, tôi phải nhanh chóng quay về xem tình hình ra sao” Giang Vô Song sắc mặt lo lắng. Cô ấy đã không dễ dàng mới quản lý được Giang gia, mới ổn định vị trí tộc trưởng Giang gia.
Cô ấy không nghĩ đến Giang Quốc Đạt lại vào thời gian này lại trở về quấy nhiễu vị trí tộc trưởng Giang gia.
“Giang Quốc Đạt?”. Giang Cung Tuấn sửng sốt. Buổi sáng, anh ta vừa nhìn thấy Giang Quốc Đạt.
Giang Quốc Đạt cũng nói cũng muốn hỗ trợ với anh ta. Hiện tại, Giang Quốc Đạt lại có thể đi tới Giang gia, lại còn muốn quản lý Giang gia thêm lần nữa? Nghĩ đến những việc sau đó, Giang Cung Tuấn nói: “Tôi cùng cô đi xem” Giang Vô Song gật đầu: “Ừ”.
“Ông xã, cẩn thận một chút nhé” Đường Sở Vị đuổi theo, nhắc nhở một câu. Giang Cung Tuấn xoay người, tươi cười nói với Đường Sở Vị: “Yên tâm đi, anh biết chừng mực” Nói xong, anh ta bước đi.
Đường Sở Vi không quay trở về phòng, mà đi ra bên ngoài sân, cầm điện thoại ra, nhấn một cuộc điện thoại: “toàn lực đuổi theo điều tra địa chỉ những cổ vũ gia bị bắt ở đâu, tôi muốn biết kết quả trong vòng 3 ngày”. Gọi điện xong, Đường Sở Vi liền xóa bỏ đoạn ghi âm của cuộc điện thoại.
Cô ấy ngồi trong chòi nghỉ mát ở sân, khuôn mặt xinh đẹp mang chút trầm mặt, “Thật sự đã muốn làm loạn rồi sao?”