Sau khi uống xong đạn dược, chân khí của Giang Cung Tuấn bỗng chốc được nâng cao lên rất nhiều, lập tức đột phá cánh cửa nơi đỉnh đầu và tiến vào tụ đỉnh.
Tụ đỉnh, tam hoa tụ đỉnh.
Tam hoa, loài hoa được hình thành từ ba loại sức mạnh.
Hình thành từ chân khí.
Hình thành từ sức mạnh của khí huyết.
Hình thành từ sức mạnh của tinh thần.
Cũng có nghĩa là trong khoảnh khắc đó, chân khí, khí huyết, sức mạnh tinh thần của Giang Cung Tuấn đều được nâng cao lên.
Đây là cảnh giới huyền trong huyền.
Dưới sự hiểu biết của Giang Cung Tuấn, nếu như có thể đạt được cảnh giới này trước năm mới thì trong vòng mười năm sau đó cũng sẽ không bị già đi, cơ thể luôn mãi giữ sự trẻ trung và năng động.
“Phù”
Anh hít một hơi thật sâu.
“Thật thần kỳ”
Luồng không khí hội tụ bên trong.
Bông hoa vô hình trên đỉnh đầu lan tỏa trong sự vô hình.
Anh vẫn chưa vội lập tức uống viên đạn dược tiếp theo.
Bởi vì chân khí của anh vẫn chưa được ổn định lắm, anh cần phải ổn định chân khí và cảnh giới của mình trước.
Tầng một của biệt thự.
Âu Dương Lãng, Thập Nhị Cầm Tinh đều nhìn về hướng trên lầu.
“Luồng khí thật mạnh mẽ”
Thập Nhị Cầm Tinh rất kinh ngạc.
Âu Dương Lãng cũng rất ngạc nhiên, phải một lúc sau trên khuôn mặt anh ta mới nở nụ cười nói: “Thằng nhóc này mạnh thật đấy, bây giờ đã tiến vào tụ đỉnh rồi, bây giờ chỉ còn thiếu cánh cửa cuối cùng nữa thôi sẽ bước vào cảnh giới thứ bảy rồi, chưa tới ba mươi tuổi đã bước vào cảnh giới thứ bảy, thậm chị còn mạnh hơn cả Mộ Dung Xuân của một trăm năm trước nữa”
Lúc này Âu Dương Lãng cảm thấy rất may mắn.
May mắn vì mình đã lôi kéo Giang Cung Tuấn về phía này.
May mắn ông nội của Giang Cung Tuấn là Giang Thời luôn có mối quan hệ hợp tác với Cổ Môn, bây giờ càng đồng ý hợp tác với anh ta.
Nếu không thì Giang Cung Tuấn tuyệt đối là một đối thủ rất khó đối phó, là cục đá cản đường trên con đường tạo dựng sự nghiệp của anh ta.
Giang Cung Tuấn không biết lúc anh đang đột phá thì những người ở dưới lầu đã phát hiện ra rồi.
Nhưng anh không bận tâm đến.
Anh bắt đầu củng cố chân khí của mình lại.
Sau một ngày một đêm, chân khí của anh đã được củng cố hoàn toàn rồi.
Một lần nữa anh lại lấy ra cái chai nhỏ do ông nội tặng.
Anh đã uống một viên đan dược rồi nhưng trong chai vẫn còn hai viên nữa.
Ngoại trừ viên đan dược màu xanh lam do ông nội anh nói thì còn có một viên đan dược màu trắng
nữa.
Anh biết ông nội chắc chắn đã biết việc mình bước vào cảnh giới thứ sáu rồi nên mới tìm cách chế tạo ba viên đan dược này để trợ giúp anh đột phá ba cửa ải cuối cùng và bước vào cảnh giới thứ bảy.
Viên đạn dược màu trắng anh không dùng tới.
Anh cẩn thận cây giữ nó lại.
Sau đó lại lấy viên đan dược màu xanh lam ra.
Anh chưa vội uống ngay.
Bởi vì anh vẫn chưa cảm nhận được cánh cửa của mình đang nằm ở chỗ nào.
Lần trước lúc ở đỉnh Thiên Sơn, anh đã giao lưu với lão trưởng bối của phái Thiên Sơn, lão trưởng bối nói cho anh biết vị trí của cánh cửa cuối cùng sẽ không ở vị trí cố định, mỗi vỉ giả sẽ có một vị trí khác nhau, anh ngồi xếp bằng và nghiêm túc cảm nhận thử.
Nhưng vẫn không có cách nào cảm nhận được vị trí của cánh cửa cuối cùng.
“Lẽ nào chân khí vẫn không đủ mạnh nên cần phải uống viên đan dược này vào mới có thể cảm nhận được sao?”
Giang Cung Tuấn lẩm bẩm trong sự ngờ vực.
Sau khi hơi do dự một chút, anh mở miệng nuốt viên đan dược này.
Viên đan dược trôi xuống cổ họng như thể vừa mới nuốt phải một ngọn lửa vậy.
Dường như có một ngọn lửa từ cổ họng lan tỏa ra toàn thân, chưa kịp lan ra tứ chi xương cốt thì toàn thân anh đã cảm thấy rất khó chịu, đau đến mức biểu cảm trên khuôn mặt anh méo mó hết và chịu không nổi phải nghiến chặt răng lại.
“Một luồng sức mạnh thật mạnh mẽ”
Trong lòng anh cảm thấy rất kinh ngạc.
Anh thật sự không có cách nào tưởng tượng nổi rốt cuộc ông nội đã luyện loại đan dược nghịch thiên này như thế nào.
Mặc dù anh rất tinh thông y thuật nhưng vẫn không có cách nào điều chế ra được loại đạn dược này.
Anh hít một hơi thật sâu và ổn định lại tinh thần.
Anh bắc đầu hấp thụ năng lượng nóng bức trong người và biến nó thanh chân khí của mình.
Luồng không khí của anh bùng nổ ngay lúc này.
Phòng khách dưới lầu.
Âu Dương Lãng, Thập Nhị Cầm Tinh một lần nữa lại kinh ngạc.
“Cái này, luồng không khí mãnh liệt quả”
“Anh ta đang đột phá cánh cửa cuối cùng trong người mình sao?”
“Chậc chậc, mạnh quá, thật tài giỏi, nếu anh ta thật sự có thể đột phá thì anh ta sẽ trở thành người trẻ nhất tiến vào cảnh giới thứ bảy trong vòng mấy trăm năm nay đấy.”
“Chưa đến ba mươi tuổi đã tiến vào cảnh giới thứ bảy rồi, điều này đáng để ghi chép vào sử sách đấy.”
Họ đều bị luồng khí trên lầu làm cho kinh ngạc.
Luồng khí này thật sự quá mạnh, nó đã làm ảnh hưởng đến toàn bộ tòa sơn trang này rồi.
“Rút máu”
Âu Dương Lãng đột nhiên đưa ra mệnh lệnh và dặn dò: “Sơn trang không có cách nào chịu đựng nổi luồng khí tỏa ra từ cơ thể anh ta, nó sắp sụp đổ rồi”.
Cùng với mệnh lệnh của anh ta, những người trong sơn trang đã nhanh chóng rút lui và tập trung ở một nơi cách sơn trang khoảng mấy trăm mét.
Chân khí của Giang Cung Tuấn thật sự bùng nổ rồi.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi đã vượt mặt những người phải tốn công khổ tu mười mấy năm rồi.
Chân khí không đi vào tứ chi và xương cốt của anh.
Nó nuôi dưỡng máu thịt của anh.
Lúc này Giang Cung Tuấn đã cảm nhận được rồi.
Dưới lòng bàn chân của anh xuất hiện một cái xoáy.
Sự xuất hiện của cái xoáy này trông rất kỳ lạ, nó đang điên cuồng hấp thụ chân khí của anh.
“Đây, đây chính là cánh cửa cuối cùng trong cơ thể sao?”
Giang Cung Tuấn ngơ ngác.
Mặc dù anh biết sự tồn tại của cánh cửa cuối cùng trong cơ thể nhưng sau khi cánh cửa này xuất hiện thì vẫn cảm thấy rất chấn động.
“Đột phá cho tôi”
Giang Cung Tuần hét lớn và dùng hết sức vận dụng chân khí, chân khí trong người anh giống như nguồn nước lũ vậy, cứ không ngừng tuôn trào trong kinh mạch của anh và chảy về phía lòng bàn chân.
Cái xoáy trong lòng bàn chân bỗng chốc bị đột phá.
Đùng!
Trong khoảnh khắc đó, ở trong cơ thể Giang Cung Tuần dường như phát ra một tiếng nổ lớn.
Cùng với tiếng nổ vang trời kia thì một luồng khí đáng sợ được tỏa ra bên ngoài.
Ầm ầm.
Ngôi nhà không còn chống chịu nổi luồng khí do cơ thể anh biến hóa được nên lập tức sụp đổ và biến thành một đống đổ nát.
Giang Cung Tuần ngồi xếp bằng trong đống đổ nát.
Khoảnh khắc cánh cửa đột phát thì anh đã bước vào trong một trạng thái kỳ lạ, trong đầu anh không ngừng ẩn hiện chiêu thức của thiên tuyệt thập tam kiểm.
Đùng!
Rất lâu sau đó đồng nở nát đột nhiên nổ ra, có một bóng người bay ra từ đống đổ nát kia.
“Kiểm đến!”
Giang Cung Tuấn đứng ngay giữa không trung và đưa tay ra.
Trong đống đổ nát ở dưới đất có một thanh kiếm bay thẳng lên bầu trời.
Giang Cung Tuấn đón lấy hình kiếm và bạt kiểm.
Và múa kiếm trên không trung.
Thiên tuyệt thập tam kiếm được anh triển khai đến cực điểm.
Lúc này chân khí trong người anh quá dồi dào, anh cảm thấy cơ thể mình như muốn nổ tung, anh muốn bộc phát ra bên ngoài.
Chíu!
Thanh kiếm dài lướt qua hư không và phát ra kiếm khí sắc bén.
Một đường, hai đường, năm đường, mười đường, mười hai đường, mười ba đường.
Trong phút chốc mười ba đường kiểm khí bay vòng quanh và đan xen ở giữa không trung nhảy múa cùng với hình kiếm, mang theo luồng khí nguy hiểm gây chấn động cả hư không.
“Cái này?”
Bên ngoài cách đó mấy trăm mét.
Âu Dương Lãng,Thập Nhị Cầm Tinh, Tể Tổ và đàn em của Âu Dương Lãng đều trở nên ngơ ngác.
“Đây chính là thiên tuyệt thập tam kiểm sao?”
“Thật mạnh mẽ quá, có mười ba đường kiếm khí hộ thân thì ai dám đến gần nữa chứ?”
Tất cả mọi người đều bị thuật kiếm của Giang Cung Tuấn gây chấn động.
“Đi”
Thanh kiếm dài trong tay Giang Cung Tuấn bắt đầu rung chuyển.
Mười ba đường kiếm khí ùn ùn kéo đến với tốc độ khủng khiếp.
Đùng đùng’ Mặt đất của mấy trăm mét bên ngoài đột nhiên nứt ra, đá băng bay lên với khí thế lấn át.
Luồng khí trong người Giang Cung Tuấn đứng ở giữa không trung, anh nhìn sức công phá do mười ba đường kiểm khí tạo thành, trong lòng cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Anh mới tu luyện thiên tuyệt thập tam kiếm chưa bao lâu nhưng khoảnh khắc đột phá cửa ải thì anh đã bước vào trong trạng thái giác ngộ, cũng trong khoảnh khắc đó anh đã ngộ ra được tinh túy của thiên tuyệt thập tam kiếm.
Vả lại sau khi bước vào cảnh giới thứ bảy thì chân khí của anh đã được nâng cao rất nhiều lần, chân khí mạnh lên tất nhiên có thể biến hóa ra mười ba đường kiếm khí rồi.
“Phù!
Một lúc sau, Giang Cung Tuấn mới hít một hơi thật sâu.
“Tôi đã bước vào cảnh giới thứ bảy, cộng thêm việc luyện thành thiên tuyệt thập tam kiểm, cảnh giới thứ tám không ra, tôi thiên hạ vô địch”
Khuôn mặt Giang Cung Tuấn mang nụ cười tự tin, trong lòng dâng lên suy nghĩ vô địch.