CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Mười tám sơ đồ kinh mạch, chia thành nam và nữ, tổng cộng có chín tư thế. Một số thì kỳ lạ, một số thì mơ hồ. Đan Thiến rúc vào vòng tay của Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn đưa hai tay ra sau, trong khi Đan Thiến ôm lấy anh. Giang Cung Tuấn thu lại tâm trí, gạt những suy nghĩ lung tung sang một bên. Bắt đầu thúc giục chân khí một cách nghiêm túc.

Sau khi âm và dường hợp nhất, chân khi thay đổi và trở nên nhẹ nhàng, không ảnh hưởng gì đến cơ thể của Giang Cung Tuấn. Hơn nữa, chân khí này có tác dụng sửa chữa và củng cố các kinh mạch.

Ngay sau đó nhanh chóng kết thúc, hai người dừng lại.

Đan Thiến đỏ mặt nói, “Tôi, tôi cảm thấy rằng chân khí của tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều”.

Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy thoải mái nói: “Tôi không biết ai đã tạo ra phương pháp này, nó thực sự kỳ lạ đáng kinh ngạc. Nó có tác dụng chữa bệnh mạnh mẽ, bây giờ tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Tôi có thể phục hồi sức mạnh của mình chỉ trong vòng nửa tháng.” Mười lăm ngày không phải là quá dài. Việc có thể lấy lại sức trong vòng mười lăm ngày là điều hoàn toàn đáng sợ.

Miễn là chân khí của anh ta được phục hồi, anh có thể tinh luyện hấp thụ nội đan. Lúc đó chân khí của anh sẽ đạt đến cấp độ cao hơn.

“Làm lại lần nữa.”

Đan Thiến nói, nghĩ đến tư thế không rõ ràng trước đây của mình, cô có chút xấu hổ cúi đầu.

“Được.” Giang Cung Tuấn không nghĩ nhiều, hai người tiếp tục, Cả hai trong phòng nguyên một buổi chiều.

Tầng dưới.

Y Đình Thi tiếp tục nhìn lên cầu thang. Tuy nhiên, sau khi theo dõi suốt một buổi chiều mà Giang Cung Tuấn và Đạn Thiến đều không xuống.

Cô đến bên Hứa Linh, nhỏ giọng hỏi: “Chị Hứa Linh, anh Giang và Đan Thiến đều đã ở trong phòng một buổi chiều rồi, họ thực sự chỉ đang luyện tập thôi sao?”

“Bằng không thì sao?” Hứa Linh liếc nhìn Y Đình Thi cười: “Đừng lo lắng, Giang Cung Tuần chỉ là một khúc gỗ. Cho dù khỏa thân đứng trước mặt anh ta, anh ta cũng sẽ không làm gì được”.

Đối với Giang Cung Tuấn, Hứa Linh có một cái nhìn rất tốt. Anh khác với những người đàn ông khác, không phải là một loài vật có tư duy nửa thân dưới.

Cô đã nhiều lần thử cám dỗ Giang Cung Tuấn. Nhưng Giang Cung Tuấn lại thờ ơ. “Vâng.”

Đan Thiến khóc, Mộ Dung Xuân cũng tò mò không biết võ công nào được ghi lại trong Nguyệt Sơn Cư Đồ..

Tứ đại bộ tộc nổi tiếng trong giới võ lâm cổ đại. Bản đồ Bốn kho báu đã được lưu truyền hàng nghìn năm. Ông ta đã biết những bức tranh cổ về tứ đại gia tộc từ lâu. Ông ta dự định sẽ hỏi trực tiếp sau khi Giang Cung Tuấn đi xuống. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Y Đình Thi đi ra mở cửa.

Nhìn thấy Đường Sở Vi ở cửa, cô sửng sốt một chút, lập tức kêu to: “Chị Sở Vi”

Đây là Đường Sở Vi đã đến, cô liếc nhìn Y Đình Thi, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ”

“Vào đi” Y Đình Thi mời Đường Sở Vị vào nhà.

Sau khi vào nhà, Đường Sở Vi nhìn quanh trong phòng khách không tìm thấy Giang Cung Tuấn và Đan Thiến, không khỏi hỏi: “Giang Cung Tuấn đang luyện công sao?”

Hứa Linh gật đầu: “Ừm, anh ấy cùng Đan Thiến lên lầu đã lâu, cũng không biết là luyện tập hay là làm gì. Sở Vi, đi lên xem một chút.”

Nói không cố ý, nghe có chủ ý.

Nghe nói Giang Cung Tuấn và Đan Thiến đã ở trong phòng từ lâu, Đường Sở Vi không khỏi tim thắt lại nhanh chóng đi lên lầu.

Bạch Tô đang nghịch điện thoại di động liếc nhìn Hứa Linh, cười nói: “Hứa Linh, tôi phát hiện tâm tư của cô càng ngày càng nghiêm trọng. Không phải cố ý khiêu khích quan hệ giữa Anh Giang và Đường Sở Vị chứ?”

“Không có gì” Hứa Linh biện hộ nói: “Tôi nói thật. Bọn họ ở trong phòng đã lâu, nhưng là không có đi ra” Bạch Tâm cười cười, không nói nữa.

Nhưng Y Đình Thi nhìn Đường Sở Vi đang ở trên lầu, với vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt cô không biết mình đang nghĩ về điều gì.

Tầng hai, căn phòng. Một buổi chiều, Giang Cung Tuấn đang luyện khí công với Đan Thiến. Sau một buổi chiều tập luyện, cả hai đi từ bỡ ngỡ lúc đầu thành quen thuộc như bây giờ. Điều này là do khi bạn luyện khí công, năng lượng thực sự của bạn chảy ra, bạn đổ mồ hôi rất nhiều và hơi nóng. Đan Thiến trực tiếp cởi bỏ quần áo của cô, chỉ mặc một chiếc quần tất

mỏng. Cô ấy không già lắm, nhưng vóc dáng chuẩn dáng người thẳng thắn khuôn mặt hoàn mỹ là một tiểu mỹ nhân đầy đặn. Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Đường Sở Vị bước vào. Vừa bước vào cửa, cô đã thấy Giang Cung Tuấn và Đan Thiến đang ôm nhau, cô hóa đá ngay lập tức.

Giang Cung Tuấn cũng chú ý tới có người đi vào, giương mắt nhìn Đường Sở Vi, anh cũng hoảng sợ, tức giận đến mất tự nhiên. Anh đột nhiên lấy lại sức mạnh, khiến việc tu luyện của anh bị gián đoạn. Anh và Đan Thiến cùng lúc nôn ra máu.

“Các người, các người đang làm gì?” Đường Sở Vi đứng ở cửa, nhìn hai người lại nhìn Đan Thiến ăn mặc mỏng manh, trong lòng cô cảm thấy tức giận.

Tuy nhiên cô không biểu lộ ra, trên mặt trông rất bình tĩnh, bước tới liếc nhìn hai người họ.

Nhìn thấy cả hai người đều ói ra máu, không khỏi hỏi: “Xin lỗi, tôi làm gián đoạn hai người sao?”

Giang Cung Tuấn vươn tay lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn Đường Sở Vi đang đứng trước mặt, hỏi: “Em tại sao lại ở chỗ này?”.

“Tại sao, em không thể tới xem một chút sao?” Đường Sở Vi hỏi ngược lại. Đan Thiển cũng đứng lên, nhìn về phía Đường Sở Vi nói: “Không biết gõ cửa sao, không biết nếu gián đoạn luyện tập sẽ dễ nhập ma sao?”

Giang Cung Tuấn giải thích: “Chỉ là luyện khí công, không có gì khác.”

“Em biết.” Đường Sở Vi hít sâu một hơi.

Cưỡng chế lửa giận trong lòng, kìm nén khí huyết sôi trào trong cơ thể. Nếu không phải biết Giang Cung Tuấn chỉ là luyện khí công, cô đã tức giận đến phát điên rồi.

Giang Cung Tuấn đứng lên, tuy nhiên, anh đột nhiên nhận được sức mạnh, năng lượng chân chính của anh bùng lên. Làm cho thân thể hắn bị thương, vừa đứng lên liền cảm thấy choáng váng ảnh hưởng đến vết thương trong cơ thể. Anh không khỏi phun ra một ngụm máu. Đường Sở Vi kịp thời đi tới và đỡ Giang Cung Tuấn.

Lửa giận trong lòng tan biến, thay vào đó là vẻ mặt hối lỗi: “Thực xin lỗi, em không tốt. Em nên gõ cửa”

Giang Cung Tuấn hơi từ bỏ nói: “Không thành vấn đề, chỉ là máu chảy ngược, nghỉ ngơi một lát là ổn rồi.”

“Em, em chỉ qua xem một chút. Anh tiếp tục luyện, em trở về trước.” Đường Sở Vi không nói nhiều, xoay người rời đi.

Đan Thiến liếc nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Anh vẫn làm sao vậy? Còn không mau đuổi theo”

Giang Cung Tuấn không nhúc nhích, nhẹ giọng nói: “Sở Vi biết tình huống chung, cô ấy cũng biết tôi chỉ là đang luyện tập”

“Ngốc nghếch” Đan Thiến bất lực thở dà, Giang Cung Tuấn vẫn không hiểu phụ nữ, Đường Sở Vi đi xuống lầu..

“Sở Vị, thế nào?” Hứa Linh đứng lên hỏi. Đường Sở Vị cười nói: “Giang Cung Tuấn đang luyện tập. Tôi sẽ không quấy rầy nữa, ở nhà có chuyện, tôi về trước đấy”

Cô rời đi với một nụ cười. Sau khi ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt cô liền. cứng lại, thay vào đó là vẻ mặt trầm thấp. Cô ấy ghét chính mình. Hận bản thân quá yếu đuối.

Nếu cô mạnh hơn, thì cô ấy sẽ có thể giúp Giang Cung Tuấn giải quyết rắc rối. Giang Cung Tuấn sẽ không tìm đến những người phụ nữ khác để luyện công để chữa trị vết thương.

Nếu cô mạnh hơn, cô có thể bảo vệ Giang Cung Tuấn. Quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn đã ăn sâu vào trái tim cô ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Cô nắm chặt tay. “Mình phải trở nên mạnh mẽ hơn.” Cô vội vàng lái xe trở về nhà.

Về đến nhà, cô chào gia đình rồi lên lầu, sau đó khóa cửa và bật máy tính. Tiếp tục dịch văn bản từ một ngàn năm trước trên Internet. Tìm hiểu về chú thích văn bản của từng bước di chuyển của Tà Kiếm Quyết.

Bình luận

Truyện đang đọc