CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Giang Cung Tuấn là người ngoài đầu tiên đến nơi của tổ tiên nhà họ Thiên.

Nơi này đã có từ cả nghìn năm trước, nghìn năm trước, nhà họ Thiên vẫn ở đây sinh sống một cuộc sống bình yên.

Xe bắt đầu bay ra ngoài gió lốc, cho dù cách rất xa nhưng Giang Cung Tuấn vững cảm nhận được nguồn sức mạnh to lớn, tim anh đập thình thịch.

Còn Thiên Linh Chi thì đứng ra điều khiển thị kéo xa, cô nhìn thấy gió lốc được hình thành ngay phía trước thì cắn ngón tay, một giọt máu tươi bay ra, cô điều khiển cho giọt máu tươi bay về phía ngọn gió lốc..

Ngay sau đó, một chuyện cực kỳ lạ xảy ra, sau khi máu tươi bị cuốn vào gió lốc, gió lốc không còn điên cuồng thổi nữa, hơn nữa còn xuất hiện một con đường an toàn xuyên qua gió lốc.

“Đi”.

Thiên Linh Chi ra lệnh cho thú kéo xuyên qua cơn gió lốc.

Sau khi xuyên qua gió lốc, tiến vào khu vực hải vực, phía trước khu vực hải vực anh chỉ nhìn thấy toàn là sương mù, dày đặc đến mức anh chẳng nhìn thấy rõ gì cả.

Thiên Linh Chi hỏi anh: “Anh Giang, có phải anh nhìn thấy xung quanh toàn là sương mù không?” “Đúng vậy.”

Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Đúng vậy, toàn là sương mù hết, tôi chẳng nhìn thấy gì cả”

Thiên Linh Chi giải thích với anh: “Đây là lần kiểm tra thứ hai của người tiến vào tộc của tôi, trong sương mù sẽ khiến cho người ta mất cảm giác về phương hướng, nếu không phải là người nhà họ Thiên, cho dù có năng lực xuyên qua gió lốc cũng bị nhốt trong sương mù. Nhưng mà sương mù này vô dụng với người trong gia tộc tôi”.

Thiên Linh Chi cười sáng lạn, cô điều khiển thú kéo xe xuyên qua làn sương mù, mười phút sau bước ra khỏi đó. Phía trước khu vực hải vực xuất hiện một hòn đào. Ở xung quanh hòn đảo có một khe hở, bên trong khe hở có thể nhìn thấy thứ gì đó đang di chuyển trông vô cùng thần bí.

Thiên Linh Chi đứng trên thú kéo xe, cô nhìn hòn đảo phía trước giải thích: “Đây là nơi của tổ tiên chúng tôi, nghìn năm trước người trong gia tộc tôi đều ở trên đảo, bên ngoài đảo có trận pháp bảo vệ đấy, người nhà chúng tôi vẫn hay nói với nhau đây là nơi mà tổ tiên chúng tôi giữ lại, hình như tổ tiên của chúng tôi đã đắc tội một người nào đó rất mạnh nên mới giữ lại nơi này để bảo vệ các thế hệ sau.”

Chiếc xe tiến tới bên ngoài hòn đảo, nhưng bị ngăn lại ở khe hở ngoài hòn đào, Thiên Linh Chi giơ tay, cô nhẹ lướt qua khe hở, cô là người nhà họ Thiên nên có thể dễ dàng phá giải được trận pháp này, trên trận pháp xuất hiện lỗ hổng, xe nhanh chóng tiến vào.

Chiếc xe dừng ở một nơi trống trải đều Thiên Linh Chi và Giang Cung Tuấn xuống xe.



Thiên Linh Chi giải thích: “Đây là nơi của tổ tiên chúng tôi, mà người trong tộc đều đã ra ngoài hết rồi nên nơi này vô cùng trống trải, chỉ còn có một trưởng lão vẫn luôn ở đây trông coi, giữ gìn nơi này”.

Giang Cung Tuấn cùng nhìn xung quanh, nơi này cũng giống như một hòn đảo thông thường vậy, anh không cảm thấy có gì khác với hòn đảo khác cả.

“Anh Giang, đi thôi.”

Thiên Linh Chi kéo tay Giang Cung Tuấn. Bọn họ nhanh chóng tiến vào bên trong hòn đảo, bên trong có một thôn rất nhỏ.

Trước cửa thôn có một cây liễu cực lớn, trên cây có một chú chim nhỏ, chú chim này cả người đều có màu đỏ trông như đà điểu, còn kêu ríu rít.

“Đây là thôn của chúng tôi.”

Thiên Linh Chi đứng bên ngoài thôn giải thích: “Nghìn năm trước, người trong tộc của tôi đều sinh sống trong thôn này đấy”

Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu: “Ừ, hòn đảo này nhìn bình thường nhưng để tới được đây thì không hề bình thường, chắc chắn do người cực kỳ mạnh mẽ để lại, nhưng mà trên hòn đảo này thực sự có thứ mà người mạnh ấy truyền lại cho thế hệ sau sao?”

Thiên Linh Chi xoa xoa đầu nói: “Ừ thì, chuyện này tôi cũng không biết, người trong tộc tôi vẫn luôn nói với nhau rằng tổ tiên ở ngoài hòn đảo này đã để lại gì cho thế hệ sau ý. Nên các thành viên trong tộc khi đến tuổi thành niên sẽ đến hòn đảo này, thử vận may, xem mình có thể có cơ hội nhìn thấy được gì không, nhưng mà đã nhiều năm như vậy rồi cũng chẳng có người nào trong tộc có thể bắt được thứ mà tổ tiên để lại cả”

“Vậy sao?”

Giang Cung Tuấn ngờ vực hỏi: “Đây là khu vực mà tổ tiên mọi người để lại, mọi người còn sinh sống ở đây, ở trên đảo có nơi nào để lại thứ gì thì mọi người phải biết rõ chứ?”

Thiên Linh Chi khẽ gật đầu nói: “Chỗ của tổ tiên chúng tôi bình thường lắm, trông như hòn đảo bình thường thôi, chỉ có một nơi không giống bình thường chính là hang đá phía sau thôn.”

“Hả, hang đá sao?”

Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy hứng thú lại, anh hỏi: “Dạng hang đá thế nào vậy?”

Thiên Linh Chi trả lời: “Chính là một hang đá sâu không thấy đáy, từ xưa đến nay khi các thành viên trong tộc đến tuổi thành niên đều được đưa đến đây, đến trước hang đá thử vận may nhưng mà lần nào cũng tay không trở về”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Vậy hang đá kia có chỗ nào khác với hang đá bình thường không?”



Thiên Linh Chi nói: “Người trong tộc tôi vẫn nói rằng, cứ mỗi năm tháng thì trong hang đá sẽ có một nguồn sức mạnh bộc phát, bên trong hang đá còn sáng lên nữa, nhưng mà say khi người trong tộc tiến vào thì tất cả đều biến mất”

Thiên Linh Chi tóm gọn một cách đơn giản nhất về hang đá phía sau thôn.

Tóm lại đây là một nơi rất thần kỳ, nhưng cũng không biết thần kỳ thế nào. Nơi này có rất nhiều truyền thuyết.

Theo như người nhà họ Thiên kể lại với nhau, bên trong hang đá chính là nơi mà tổ tiên của nhà họ đã mọc cánh thành tiền, lại có người nói bên trong hang đá có để lại một bài học sâu sắc, một khi học được sẽ biến thành tiên trên trời, hay có người nói bên trong hang đá có cơ duyên mà tổ tiên để lại.

Nói chung có rất nhiều truyền thuyết xung quanh hang đá. “Anh Giang, chúng ta vào trong thôn thôi” Trong thôn có rất nhiều căn nhà rất đơn giản, nhưng những căn nhà này đã cũ nát lắm rồi, đúng là lâu rồi không có một ai ở đây.

Một lúc sau, một ông lão xuất hiện, ông mặc một chiếc áo dài màu xám, chống gậy, lưng hơi còng, bên cạnh ông lão có một cô gái mười bảy mười tám tuổi.

“Ông Ly”

Thiên Linh Chi bước đến, lễ phép chào ông.

Sau đó cô nhìn Giang Cung Tuấn, giải thích với anh: “Đây là người luôn bảo vệ, trông giữ nơi này, tên là Thiên Ly, phụ hoàng nói rằng nghìn năm trước ông Thiên Ly đã trông giữ nơi này rồi.”

Thiên Ly nhìn Thiên Linh Chi, khuôn mặt già nua lộ ra ý cười, ông nói: “Hóa ra là Linh Chi”

“Ông Ly, đây là Giang Cung Tuấn.” Thiên linh Chi kéo Giang Cung Tuấn lại, giới thiệu anh: “Anh Giang là ân nhân của tộc mình, trong tộc có một kiếp nạn, may mà có anh Giang giúp đỡ. Nếu không người trong tộc đã gặp nạn hết mất rồi, để báo đáp ơn cứu tộc của anh Giang, phụ hoàng bảo con dẫn anh Giang đến nơi này nhìn xem có gặp được cơ duyên hay không”

Nghe vậy, Thiên Ly liếc nhìn Giang Cung Tuấn, bỗng đôi mắt mờ mờ của ông sáng lên, vẻ mặt của ông lạ lùng trong giây lát.

Sau đó khuôn mặt già nua của ông mang theo ý cười: “Hóa ra là như vậy.”

“Đúng rồi.”

Thiên Linh Chi như nhớ ra gì đó, hỏi: “Ông Ly, gần đây phong ấn của đất trời đã xuất hiện rồi, ngọc bội của tộc chúng ta còn hay xuất hiện hiện tượng lạ nữa, không biết ngọc bội của tộc ta có liên quan gì đến phong ấn đất trời không ạ?”

Bình luận

Truyện đang đọc