CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Đây là một tên ác bá vườn trường, cả ngày kéo theo đám đàn em đi diễu võ dương oai. Nếu cô rơi vào trong tay Đổng Hoàng, kết cục chắc chắn sẽ rất thảm.

Nhiệm vụ cấp bách hiện nay vẫn là nghĩ biện pháp chạy trốn.

Về phần sau này, đợi sau này lại nghĩ tiếp.

“Đàn bà thúi, phá hỏng chuyện tốt của tôi.”

Đổng Hoàng âm trầm đi tới dò xét Trương Nghiên.

Cô đúng là muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn vóc người có vóc người, mặt trắng nõn xinh xắn, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy trong lòng thoải mái.

“Nể tình cô biết điều như vậy, theo tôi đi, hầu tôi thoải mái, ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ”

“Được, yes sir, anh Đổng””‘ Trương Nghiên tươi cười xán lạn.

Nói xong cô chợt đẩy một người ra, nhấc chân bỏ chạy.

Thế nhưng một nữ sinh như cô nào có thể chạy thoát khỏi tay một đám nam sinh. Chỉ nháy mắt cô đã bị đám người đuổi kịp, bị kéo tóc đè chặt lên tường.

Đổng Hoàng đi tới túm lấy tóc cô kéo qua, giơ tay tát một tát rồi mắng: “Cô cũng không hỏi thăm xem Đổng Hoàng tôi là ai, còn dám trêu chọc tôi?

Cô chạy nữa đi?”

Cái tát này khá mạnh. Chỉ nháy mắt trên khuôn mặt Trương Nghiên đã nhiều thêm một dấu bàn tay, trong miệng còn tràn ra một chút máu tươi.

Một tát này khiến đại não cô ta choáng váng, lòng hoang mang lo sợ, rất lâu sau vẫn chưa thể phản ứng lại.

Chừng mười mấy giây sau, cô ta mới phản ứng được.

“Đổng, anh Đổng, tôi sai tôi lân này đi.”

“Bây giờ mới biết sai? Tôi nói cho cô biết, đã chậm rồi, dẫn đi cho tôi.”

“Làm gì vậy?”

Một tiếng mắng truyền đến.

Ngay sau đó có một nam một nữ đi tới.

Đây là Giang Cung Tuấn và Giang Vô Song đi theo tới.

Đổng Hoàng nhìn lại, thấy Giang Cung Tuấn, lại nhìn thấy Giang Vô Song.

Hai mắt anh ta lập tức tỏa sáng.

Chớ nhìn năm nay anh ta mới học lớp mười hai, mới mười tám tuổi, thế nhưng anh ta trưởng thành sớm, vào lúc học trung học cơ sở anh ta đã đi thuê phòng với nữ sinh, đã có hơn mấy năm kinh nghiệm.

Mấy năm nay, đối tượng bị anh ta đùa bốn gần như đều là bạn học nữ, là những người đẹp còn chưa gợi cảm quá mức.

Giang Vô Song tuyệt đối là tồn tại cấp bậc nữ sinh.

Chân cực dài, tóc đen dài, vóc người hình chữ Thấy Giang Vô Song, chỉ nháy mắt anh ta đã động lòng, đây đúng là điển hình cho mẫu người đen dài thẳng.

Anh ta đi tới, tươi cười xán lạn: “Người đẹp chào cô, tôi tên Đổng Hoàng, cha tôi là chủ tịch tập đoàn Vạn Hoàng, nhà tôi có tài sản mấy chục ngàn tỷ đồng. Làm tình nhân của tôi, tôi bảo đảm cô có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý mãi mãi.”

“A..

Giang Vô Song lập tức nở nụ cười.

Lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có kẻ dám đùa giỡn với cô ta.

Hơn nữa còn là một đứa nhóc con chưa mọc lông, miệng còn hôi sữa.

Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Đổng Hoàng, lại chỉ vào Trương Nghiên vẫn đang bị anh ta tứúm lấy, nói: “Thả cô ấy: “Tên nhóc kia, chớ có nhiều chuyện.” Đổng Hoàng hung tợn mắng: “Hiện tại tôi cho anh một cơ hội, lập tức cút ngay, nếu không tôi đánh gấy hai chân anh”

Giang Cung Tuấn cũng không muốn ra tay với đám học sinh.

Thế nhưng nếp sống của đám học sinh này quá sai lệch, không dạy dỗ một chút, tương lai sớm muộn gì cũng sẽ thành tai họa.

Ánh mắt Đổng Hoàng vẫn luôn dừng lại trên người Giang Vô Song, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết của cô ta, sau đó lại nhìn cặp ngực cao ngất, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Anh ta đi tới, đưa tay muốn kéo Giang Vô Song.

Thế nhưng Giang Vô Song lại nhẹ nhàng nâng tay, dễ dàng đánh ra một chưởng.

Nhìn như là một chưởng mềm nhữn lại ẩn chứa kình lực đáng sợ.

Đổng Hoàng trực tiếp bị chấn đến phải lùi về sau mấy mét, hơi bay lên sau đó thân thể mới ngã xuống đất.

“Cô dám đánh tôi? Các anh em, bắt lại cho.

tôi” Đổng Hoàng triệt để nổi giận.

Mấy học sinh đi theo lập tức bày ra vẻ mặt hung thần ác sát đi về phía Giang Vô Song.

“Anh Giang, chẳng lẽ mấy học sinh này còn cần em ra tay?” Giang Vô Song cười hỏi.

“Anh ra tay cũng không thỏa đáng, nếu chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người trong thiên hạ chê cười sao?”

Hai người nói chuyện như gió thoảng mây bay.

Đổng Hoàng vừa bò dậy lại cảm thấy bản thân mình vừa bị vũ nhục lớn lao.

Vậy mà hai người này lại dám xem thường anh ta.

Móc một con dao bấm ra, anh ta hung tợn đi tới chỉ vào Giang Vô Song, lạnh lùng nói: “Dám đánh ông đây, dám xem thường ông đây, hôm nay ông đây sẽ hủy cô.”

Nói xong anh ta đâm thẳng về phía mặt Giang Vô Song.

Giang Cung Tuấn trực tiếp ra tay, bắt lấy cổ tay Đổng Hoàng.

Đổng Hoàng dùng sức giật tay ra nhưng lại không cách nào giật ra được. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, mặt anh ta đã đỏ bừng mắng: “Tên nhóc kia, buông tay ông ra.”

Giang Cung Tuấn buông anh ta ra, nhấc chân đạp một đạp.

Một đạp đạp anh ta bay xa đến mấy mét, hung tợn ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng bịch nặng nề.

Những học sinh khác vừa thấy vậy đã bị dọa Sợ.

Lực đạo này cũng quá mạnh đi?

“Sững sờ cái gì, lên cho tôi, giết chết anh ta”

Đổng Hoàng nằm trên đất mắng to.

Lúc này đám học sinh mới kịp phản ứng, đều lấy dao bấm ra muốn dọa Giang Cung Tuấn lui sợ.

Vậy mà Giang Cung Tuấn lại cất bước vọt tới.

Mấy giây sau.

Tất cả đám học sinh nằm trên mặt đất, phát ra tiếng la thảm.

Trương Nghiên nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ mặt quái dị, nghỉ ngờ thì thào, thân thủ của người này cũng tốt quá đi, nhiều người như vậy mà anh vẫn có thể dễ dàng đánh ngã.

“Cảm ơn anh”

Trương Nghiên mở miệng nói một câu, sau đó xoay người rời đi.

“Trương Nghiên, chờ đã” Giang Cung Tuấn mở miệng gọi cô ta lại.

Trương Nghiên xoay người, nghỉ ngờ nhìn Giang Cung Tuấn: “Anh biết tôi?”

Giang Cung Tuấn ởi tới, nói: “Tôi là chiến hữu của anh cô.”

“Ah, chẳng trách thân thủ của anh lại giỏi như vậy. Chẳng qua anh tôi đã chết rồi, anh tìm tôi làm gì Đoạn thời gian trước người của quân đội tới tìm cô ta, nói anh của cô ta hy sinh vì nhiệm vụ, còn cho cô ta một khoản tiền bồi thường.

“Trước khi anh cô chết người anh cô không yên tâm nhất là cô, vì vậy nhờ tôi đến thăm, chăm sóc cô.’ Giang Cung Tuấn nhìn thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi trước mắt, mở miệng nói: “Nếu như cô có gì cần giúp đỡ thì cứ mở miệng, những chuyện có thể giúp tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô.

Trương Nghiên nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn.

Gô ta cảm thấy Giang Cung Tuấn trông rất quen, thế nhưng cô ta lại không nhớ ra được mình đã gặp nhau anh ở nơi nào.

Sau một lúc lâu, trên mặt cô ta hiện lên vẻ kinh ngạc, gắt gao nhìn Giang Cung Tuấn: “Anh, anh là Giang Cung Tuấn?”

Cô ta nhận ra anh.

Đây không phải tổng thống lĩnh Hắc Long của quân Hắc Long, chiến thần Đoan Hùng Giang Cung Tuấn sao.

Đoạn thời gian trước, chuyện công thẩm Giang Cung Tuấn truyền khäp mọi nơi, cô ta cũng quan sát trực tiếp buổi công thẩm Giang Cung Tuấn Chẳng trách cô ta lại cảm thấy quen thuộc.

Giang Cung Tuấn gật đầu.

“A, anh thật sự là Giang Cung Tuấn, thật sự là chiến thần. Anh là anh hùng dân tộc, anh tôi đã kích động hản lên, nhanh chóng đi về phía Giang Cung Tuấn. Cô ta lấy bút ra, kéo vạt váy của mình hét lên: “Nhanh, ký tên cho tôi.”

Giang Cung Tuấn dở khóc dở cười.

Kítên?

Anh cũng không phải ngôi sao gì.

Nhưng anh vẫn nhận lấy bút, ký tên mình lên làn váy trắng của Trương Nghiên.

Lúc này Đổng Hoàng đã bò từ dưới đất dậy, đám bạn học đã ngã xuống đất cũng nối đuôi nhau đứng lên.

Đổng Hoàng lạnh lùng nói: “Tên khốn kia, tôi nhớ kỹ anh rồi, anh chờ đó cho tôi, việc này còn chưa xong đâu.”

Lưu lại một câu hung ác, sau đó anh ta dẫn theo người mình xám xịt rời đi.

Mà Giang Cung Tuấn lại không để ý tới Đổng Hoàng.

Anh kí tên xong lại trả bút lại cho Trương Nghiên.

Trương Nghiên thì tới gần Giang Cung Tuấn, đứng bên cạnh anh, sau đó lấy di động ra chụp liền mấy bức.

Thấy Giang Cung Tuấn không cự tuyệt, lá gan của cô ta lại trở nên lớn hơn hản, đưa tay ôm lấy Giang Cung Tuấn, lại chụp tanh tách thêm vài tấm.

Cuối cùng cô ta trực tiếp đưa di động cho Giang Cung Tuấn, nói: “Anh Giang, chụp cho tôi một tấm đi”

Giang Cung Tuấn nhận lấy điện thoại di động Mới vừa nhận lấy, Trương Nghiên đã dùng hai tay ôm lấy. vai Giang Cung Tuấn, hai chân quấn trên người anh.

Cả người treo trên người Giang Cung Tuấn Giang Cung Tuấn dở khóc dở cười.

Nhưng anh vẫn cầm lấy điện thoại di động chụp mấy bức.

Lúc này Trương Nghiên mới cảm thấy mỹ mãn. Cô ta xem ảnh chụp trong điện thoại, vui vẻ bật cười.

Bình luận

Truyện đang đọc