CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Giang Cung Tuấn nhìn mà hoa cả mắt.

Nhưng, mắt anh vẫn mở to hai mắt nhìn không chớp, bởi vì…hai người này là cao thủ hàng đầu, nếu như có thể lĩnh ngộ được cái gì đó từ trong cuộc chiến này, thì như vậy đối với con đường tu luyện của anh sau này cũng sẽ có ích.

Lúc này, Hamaru bay thẳng lên trên, dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Bách Hiếu Sinh, ngay sau đó, cơ thể và kiếm trong tay hợp thành một đường thẳng đứng.

Bách Hiểu Sinh kịp thời phản ứng, giơ tay, đưa hai ngón tay ra kẹp lấy kiếp.

Trong nháy máy, Hamaru đổi chiều.

“Cái này.”

Giang Cung Tuấn nhìn ra được một chút manh mối.

Đây chính là võ công ghi lại ở trên vách đá, là kiếm thuật đỉnh cao, Thiên Đại Nhất Khí Kiếm.

Hamaru đổi chiều, điều này nằm ngoài dự liệu của Bách Hiểu Sinh.

Bách Hiểu Sinh cũng không kịp phản ứng, chờ lúc ông ta kịp nhận ra, thì kiểm đã chém đến, ông ta nhanh chóng né mình, thế nhưng vẫn muộn một chút, cánh tay của ông ta trực tiếp bị chém trúng, xuất hiện một vết thương dài, máu chảy đầm đìa.

“Ha ha…”

Bách Hiểu Sinh cười.

Tiếng cười này của ông ta, vang vọng khắp khu vực này.

Gương mặt dưới mặt nạ của ông ta, tràn đầy nhiệt huyết.

Đã bao nhiêu năm trôi qua.

Cho đến bây giờ vẫn chưa có ai có thể đả thương được ông ta.

Bây giờ, ông ta đã bị thương.

Khí huyết trong cơ thể của ông ta cuộn trào.

Cõi lòng cô đơn của ông ta cuối cùng cũng đã tìm thấy một tia sức sống.

Hamaru có thể đả thương được ông ta, thực lực này, đáng để ông ta dốc toàn lực đánh một trận.

“Chàng trai, cho mượn kiếm của cậu dùng một chút.”

Bách Hiểu Sinh mở miệng, tiếng nói vang vọng.

Tiếng nói vừa phát ra, Bách Hiểu Sinh xuất hiện ở trước mặt của Giang Cung Tuấn.

Không đợi Giang Cung Tuấn kịp phản ứng, ông ta đã nhanh chóng ra tay, cướp lấy Đệ Nhất Long Kiếm của Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn một mặt im lặng.

Bách Hiểu Sinh cướp kiếm, anh vậy mà lại không có bất cứ động tác phản kháng nào, thực lực của người này, rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Bách Hiểu Sinh rút Đệ Nhất Long Kiếm ra.

Nháy mắt, bên trong Đệ Nhất Long Kiếm bộc phát ra sức mạnh đáng sợ, ông ta chỉ cảm thấy lòng bàn tay truyền đến cảm giác thiêu đốt nóng bỏng, cảm giác đau đớn ấy khiến ông ta suýt chút nữa không thể cầm chắc Đệ Nhất Long Kiểm trong tay, xém chút nữa đã quăng Đệ Nhất Long Kiểm ra ngoài.

“Chết tiệt”.

Ông ta tức giận mắng.

“An phận một chút cho ta”

Đột nhiên vận chân khí, cưỡng ép áp chế Đệ Nhất Long Kiếm.

Thế nhưng Đệ Nhất Long Kiếm phát ra kim quang nhức mắt cùng với khí tức mạnh mẽ.

Nguồn khí tức này, ngay cả Bách Hiểu Sinh cũng suýt chút nữa không thể chống cự lại được.

“Thật sự là một thanh kiếm mạnh”

Bách Hiểu Sinh khiếp sợ trong lòng.

Trong lúc kinh ngạc, ông ta nhanh chóng vận chân khí, chân khí ngập tràn Đệ Nhất Long Kiếm, áp chế lại khí tức của Đệ Nhất Long Kiểm, cưỡng ép cầm Đệ Nhất Long Kiếm, nhanh chóng lao đến Hamaru ở chỗ xa.

Giang Cung Tuấn nhìn thấy, trên mặt lộ ra sự bất đắc dĩ.

Đệ Nhất Long Kiểm, ngay cả Thiên cũng không thể điều khiển được.

Bây giờ lại bị một tên đeo mặt nạ cầm trong tay.

Trong lòng anh dấy lên sự nghi ngờ. “Người này rốt cuộc là ai?”

“Ông ta nói tiếng Đại Lan, chắc hẳn là người Đại Lan, thế nhưng ở Đại Lan lại có cường giả mạnh như này sao?”

Giang Cung Tuấn suy đoán thân phận của Bách Hiểu Sinh, thế nhưng ông ta đeo mặt nạ, Giang Cung Tuấn không thể nhìn thấy khuôn mặt của ông ta. Anh nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được, người này lại chính là các chủ Lâm Lang Các ở núi Lâm Lang, Bách Hiểu Sinh..

Bách Hiểu Sinh cầm Đệ Nhất Long Kiếm, thi triển ra một bộ kiếm thuật cực kỳ đáng sợ.

Bộ kiếm thuật này, rất quỷ dị, uy lực cũng rất mạnh mẽ.

Một kiếm chém ra, sơn bằng địa liệt.

Ngay cả Hamaru thi triển Thiên Địa Nhất Khí Kiểm Thuật cũng liên tục bị đánh lui.

Giang Cung Tuấn ở phía xa quan sát trận chiến.

Trận chiến kịch liệt này, đã diễn ra hơn ba tiếng rồi.

Đứng ở chỗ này quan sát hơn ba tiếng đồng hồ, Bách Hiểu Sinh và Hamaru đều thi triển ra rất nhiều kiếm thuật tuyệt học mà Giang Cung Tuấn chưa từng thấy.

Điều này đã truyền rất nhiều cảm hứng cho Giang Cung Tuấn.

Ngày trước, Giang Cung Tuấn nhìn thấy Đệ Nhất Kiếm Thuật ở trong lăng mộ của Tần Thủy Hoàng, nhưng muốn luyện Đệ Nhất Kiếm Thuật, yêu cầu cực cao, anh bây giờ mới miễn cường đạt đến cánh cửa tu luyện.

Nhìn hai người đang chiến đấu ở phía xa, anh cũng có một cái nhìn hoàn toàn mới về Đệ Nhất Kiếm Thuật này. Sau ba tiếng đồng hồ, xát! Chỉ thấy một luồng kiếm quang lóe lên.

Bách Hiểu Sinh cầm Đệ Nhất Long Kiểm trong tay, dùng tốc độ quỷ dị xuất hiện ở trước mặt của Hamaru, Đệ Nhất Long Kiếm trong tay kề sát cổ của Hamaru.

Nhưng, ông ta lại không ra tay.

Trong nháy mắt thu Đệ Nhất Long Kiếm lại. Tiện tay quăng ra ngoài.

Đệ Nhất Long Kiểm bay về chỗ của Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhanh chóng tiếp lấy.

Bách Hiểu Sinh đứng ở trên mặt biển, hai tay chắp sau lưng, nhìn Hamaru vẫn còn đang ở trong trạng thái nhập ma, gương mặt phía dưới mặt nạ bình tĩnh thản nhiên nói: “..”

Ông ta nói tiếng cổ, Giang Cung Tuấn nghe cũng không hiểu.

Lúc này, Hamaru mới chậm rãi từ trong trạng thái nhập ma tỉnh táo trở lại. Lúc này, đầu tóc ông ta bù xù. Trên người chằng chịt vết thương.

Phía sau lưng còn có một vết thương lớn đang không ngừng rỉ máu, máu chảy đầm đìa.

Ông ta nhanh chóng xuất thủ, cầm máy.

Nhìn Bách Hiểu Sinh, lạnh giọng chất vấn: “.”

Bách Hiểu Sinh nói: “..”

Nói xong những lời này, ông ta xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của Giang Cung Tuấn và Hamaru.

Sau khi ông ta rời đi, vẻ mặt của Hamaru rất nghiêm trọng.

Hamaru chậm rãi đi về phía bờ biển.

Giang Cung Tuấn vội vàng đuổi theo, viết trên bờ cát: “Tiền bối, ông ta là ai? Ông với ông ta đã nói cái gì?”

Hamaru khẽ lắc đầu, sau đó đưa tay, trên đầu ngón huyễn hóa ra một luồng sức mạnh, viết trên bờ cát: “Ta không biết người kia là ai, hắn chỉ nói là, hắn đã giết kỳ lân, lấy máu và nội đan của kỳ lân, hắn là một cường giả cảnh giới thứ chín chân chính, thậm chí còn đã vượt qua cảnh giới thứ chín, bước vào một cảnh giới mà ta không biết”.

“Kể từ sau khi ta tu luyện Thượng Thanh Quyết mà cậu đưa cho ta, bây giờ cho dù ta có nhập ma, cũng sẽ giữ được một phần lý trí của mình”

“Trong lúc giao thủ với hắn, ta biết, hắn không sử dụng toàn lực, trong khi ta dốc toàn lực chiến đấu, thì đối với hắn cuộc chiến này dường như chỉ là một trò chơi, từ đầu đến cuối hắn đều không sử dụng toàn lực, trong lúc đánh hắn có đến vài cơ hội giết ta, thế nhưng hắn đều không ra tay độc ác. Cuối cùng hắn nói, thực lực của ta không tồi, bảo ta tiếp tục cố gắng, nói sẽ còn tiếp tục đến tìm ta, cùng ta quyết chiến, hy vọng lần sau ta sẽ không để cho hắn phải thất vọng, có thể cho hắn thoải mái sảng khoái đánh một trận”.

Giang Cung Tuần nhìn thấy những dòng chữ Hamaru viết, quay đầu nhìn về phía vực biển xa xa.

“Ông ta rốt cuộc là ai? Ở trong lãnh thổ Đại Lan, vẫn còn có cường giả có thực lực đáng sợ như vậy đang ẩn thân sao? Trên thế giới này, quả đúng là ngọa hổ tàng long”

“Giết kỳ lân, lấy máu và nội đan của lỳ lân, chuyện này quá đáng sợ.”

Giang Cung Tuấn nhịn không được mà hít sâu một hơi.

Mà Hamaru cũng nói, thực lực của người này có khả năng vượt qua cảnh giới thứ chín, bước vào một cảnh giới mà trước nay chưa từng có.

Vẫn còn có cảnh giới ở trên cảnh giới thứ chín sao?

Giang Cung Tuấn nghi ngờ.

Không phải nói cảnh giới thứ chín là cực hạn của người luyện võ sao?

Suy nghĩ một chút thì cũng có thể lý giải được.

Võ đạo là vô bờ.

Chưa thấy qua, không có nghĩa là không có.

Ngay cả những động vật trong truyền thuyết như long, phượng hoàng còn có, thì cho là cảnh giới thứ mười, cảnh giới thứ mười một, Giang Cung Tuấn cũng tin là có..

Nghĩ đến những thứ này, Giang Cung Tuấn không khỏi hít một hơi thật sâu.

“Sao thế, cậu không sao chứ?”

Anh nhìn Hamaru khắp người đều là vết thương, viết lên mặt cát: “Tôi có biết một chút về y thuật, quay về Long Uyên, tôi tìm một chút thảo dược, giúp ông băng bó vết thương”

Hamaru viết lên trên mặt cát: “Ừm, được”

Sau đó hai người rời khỏi bờ biển, đi đến Long Uyên.

Sau khi Giang Cung Tuấn kiểm tra vết thương cho Hamaru, liền đi tìm một chút thảo dược.

Bình luận

Truyện đang đọc