CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Dọc đường đi trên mặt đất toàn là thi thể, nhìn mà ghê người. Đến Giang Cung Tuấn cũng chấn động, anh không ngờ Ám Điện lại không còn tính người như vậy, giết hết sạch dân trong thành.

Thiên Linh Chi nhanh chóng chạy về hướng hoàng cung, càng đến gần thi thể càng nhiều, dường như chất lên đến hai lớp, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.

Cô ta dẫm lên lớp thi thể, không bao lâu đã vào tới cửa hoàng cung, ở đó có rất nhiều thị vệ mặc áo giáp chết rất thê thảm. Linh Chi đi vào bên trong, nhưng đi mãi vẫn chỉ thấy xác chết, hoàng cung lớn như vậy nhưng không tìm được một người sống.

“Cha..” Cô ta ngã ngồi xuống đất, kêu lên thảm thiết.

Giang Cung Tuấn cũng không biết phải an ủi thế nào, chờ một lúc lâu mới nói: “Đi tìm trước xem có nhìn thấy thi thể của người thân cô hay không, có lẽ họ vẫn chưa chết đâu, không chừng chỉ bị bắt đi đâu đó thôi.”

Lúc này Thiên Linh Chi mới giật mình đi xung quanh tìm kiếm trong đống thi thể. Tìm nửa ngày mới trở lại bên cạnh Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuần nhìn cô ta, hỏi: “Thế nào?”

Thiên Linh Chi khẽ lắc đầu, nói: “Không, không phát hiện thi thể của người nhà tôi, chắc là đã bị người của Ám Điện bắt đi rồi”

“Cũng đúng” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Mục đích của bọn chúng là ngọc bội trong tay cô, trước khi lấy được ngọc bội sẽ không dễ dàng giết người nhà cô đâu?”

Thiên Linh Chi nước mắt đầy mặt nhìn Giang Cung Tuấn, cầu xin: “Anh Giang, anh nhất định phải giúp tôi, bây giờ chỉ có anh mới có thể giúp tôi thôi, nếu không tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ?”

Mặt Giang Cung Tuấn hiện lên vẻ khó xử, nói: “Nhưng tôi cũng không biết căn cứ của Ám Điện nằm ở đâu, cũng không biết người của Ám Điện bắt người nhà của cô đi đâu rồi”

“Việc này.” Thiên Linh Chi suy nghĩ rồi nói: “Có một người chắc chắn biết căn cứ của Ám Điện ở đâu?

“Ai?” Giang Cung Tuấn hỏi.

Thiên Linh Chi nói: “Thành chủ thành Tự Do”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Ông ta là ai?”.



Thiên Linh Chi nói: “Thành Tự Do là thế lực lớn nhất đại lục Thiên Long, thành chủ tên họ là gì không rõ chỉ biết biệt danh gọi là Tú Khê, là cao thủ số một số hai của đại lục Thiên Long, đã từng có quen biết với tổ tiên hoàng thất, chắc chắn ông ta biết những chuyện về Ám Điện”

“Việc này không nên chậm trễ, đi ngay thôi” Giang Cung Tuấn đi trước, Thiên Linh Chi đi theo phía sau. Hai người rời khỏi thành Thiên Long, nơi đã biến thành một ngôi thành chết, rời khỏi đế quốc Thiên Long.

Ba ngày sau hai người xuất hiện ở một tòa thành. Thành phố này vô cùng rộng lớn, ngoài thành xe ngựa và dòng người đi lại đông đúc như nước chảy. Trên cửa thành cao cao khắc mấy chữ lo lớn sinh động như thật: “Thành Tự Do”

Thiên Linh Chi nói: “Thực lực của Tú Khê rất mạnh, là người đứng đầu mười đại cao thủ của đại lục Thiên Long, còn những tu sĩ ở thành Tự Do là những người đến từ khắp nơi trên thế giới, bọn họ bị đuổi đến đây được Tú Khê thu nhận, cho ở bên ngoài họ đã làm gì, đang bị ai đuổi giết chỉ cần đi vào thành Tự Do đều có thể được Tú Khê bảo vệ”

“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu. “Đi thôi.”

Hai người đi vào thành.

Bây giờ Thiên Linh Chi đã không còn dáng vẻ cao sang như xưa nữa mà trang điểm mộc mạc như một người hầu. Hai người dễ dàng đi vào thành mà không gặp chút cản trở nào, việc đầu tiên là đi tìm một gian nhà trọ để ở tạm.

Ở trong phòng trọ, Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế, còn Linh Chi thì vội rót một ly trà cho anh, “Anh Giang, khi nào chúng ta đến phủ thành chủ tìm Tú Khê đây?”.

Thiên Linh Chi rất sốt ruột, đã qua nhiều ngày như vậy không biết người nhà của mình thế nào rồi, cô rất muốn biết chuyện của Ám Điện và tình hình người nhà của mình.

“Ăn gì đó trước rồi hẵng đi” Giang Cung Tuấn đứng lên đi ra cửa, xuống lầu gọi vài món rồi thong thả ngồi ăn. Thiên Linh Chi ngồi bên cạnh nhưng cô ta không có tâm trạng ăn uống gì.

Lầu một có không ít người đang vừa ăn cơm, vừa trò chuyện: “Nghe nói thủ đô của nước Thiên Long là thành Thiên Long bị tàn sát, cả triệu người ở đó đều chết hết rồi.”

“Có, tôi cũng có nghe nói, hình như là do Ám Điện làm”

“Nghe đâu nước Thiên Long có bảo vật gì đấy bị Ám Điện nhìn trúng cho nên mới dẫn tới hoạ diệt tộc”

“Rốt cuộc là bảo vật gì mà có thể khiến Ám Điện làm lớn chuyện như thế? Phải biết rằng rất nhiều năm rồi Ám Điện không hoạt động trên đại lục đấy”.



Tu sĩ trong nhà trọ bàn tán sôi nổi chuyện nước Thiên Long bị tàn sát, nhưng bọn họ chỉ là nghe đồn như vậy thôi còn vì sao thành Thiên Long bị tàn sát bọn họ không biết, chỉ nghe đâu là do trong tay hoàng tộc có bảo vật tuyệt đỉnh nào đó.

Nghe thấy những âm thanh bàn tán xung quanh, trong lòng Linh Chi nặng nề.

Giang Cung Tuấn đứng lên, vỗ vai cô ta an ủi: “Yên tâm đi, không xảy ra chuyện gì đâu, chúng ta lập tức đi tới phủ thành chủ tìm Tú Khê, hỏi thăm chuyện Ám Điện”

“Vâng” Thiên Linh Chi gật đầu.

Hai người ra khỏi nhà trọ đi thẳng tới phủ thành chủ. Trước cửa phủ thành chủ có rất nhiều thị vệ, hai người vừa đi tới gần đã bị chặn lại.

“Là ai?” Thị vệ lạnh lùng hỏi.

Thiên Linh Chi lập tức nói: “Tôi, tôi là người của hoàng tộc đế quốc Thiên Long, lão tổ của tộc tôi từng có duyên quen biết với ngài Tú Khê, hôm nay đến muốn xin vào gặp ngài ấy”

Nghe thấy là người của hoàng tộc đế quốc Thiên Long, mấy tên thị vệ không khỏi nhìn Thiên Linh Chi thêm vài lần. Sau đó một tên thị vệ nói: “Chờ một chút tôi đi thông báo Lúc này, trong đại điện của phủ thành chủ có một người thanh niên đang ngồi trên ghế chủ vị, ông ta mặc áo choàng màu lam, tay cầm quạt giấy không ngừng phe phẩy.

“Mấy hôm trước, phó điện chủ của Ám Điện là Hồn Hoài Cổ đã bị giết” Ngồi đối diện thanh niên là một người đàn ông lớn tuổi, nhìn bề ngoài khoảng bảy tám chục tuổi, mặc đồ đen, vẻ mặt căng thẳng đột nhiên vỗ lên bàn một cái, đồ trên bàn vỡ nát.

“Hửm?” Người thanh niên nhìn ông ta, nói: “Nếu tôi đoán không sai thì Hồn Hoài Cổ đã tiến vào Nhập Thánh Cảnh, thực lực này ở đại lục Thiên Long đã là mạnh nhất, ai lại có thể giết hắn chứ?”

Ông lão lắc đầu nói: Bây giò còn chưa rõ là ai, chỉ nbieest đó là trong lúc Hồn Hoài Cổ đuổi giết Thiên Linh Chi, còn bảo vật thì vẫn ở trong tay cô ta.”

Người thanh niên kia chính là thành chủ Tú Khê của thành Tự Do, còn ông lão kia chính là điện chủ của Ám Điện. Tú Khê cầm quạt giấy phe phẩy, không để ý nói: “Bảo vật của hoàng thất đế quốc Thiên Long rốt cuộc là cái gì lại đáng giá để điện chủ làm rình rang như thế, không tiếc giết hết dân trong thành vậy?”

Điện chủ nói: “Chắc thành chủ đã nghe nói về chuyện gần đây trên trời xuất hiện dị tượng, tôi đọc trong sách cổ ở Ám Điện thì biết được vài manh mối, đó là bảo vật thời thượng cổ để lại nếu có được sẽ là tạo hóa vĩ đại”.

“Đại lục Thiên Long của chúng ta ở trong nơi bị phong ấn, là nơi lót đường, một khi phong ấn mở ra thì chúng ta chính là kẻ chết trước. Chỉ cần có được bảo vật này thì mọi chuyện sẽ khác, sẽ là một bước lên trời trở thành cao thủ vô địch, thậm chí là có thể phá bỏ những tư tưởng thâm căn cứ để về những nơi bị phong ấn nữa”.

Đúng vào lúc này, một tên thị vệ đi vào quỳ một gối xuống báo cáo: “Đại nhân, bên ngoài có một người phụ nữ nói cô ta là công chúa của đế quốc Thiên Long”

Bình luận

Truyện đang đọc