Đám người đều cau mày không nói lời nào.
Giang Cung Tuấn là ai, có lẽ Bát Bộ Thiên Long mới được sắc phong không quá rõ.
Nhưng Ngô Huy và Quỷ Viễn lại hiểu rõ Bọn họ đều đã theo Giang Cung Tuấn rất nhiêu năm, đều biết thái độ làm người của Giang Cung Tuấn, anh tuyệt đối không làm chuyện gì thương thiên hại lý.
Bây giờ lại bị người hãm hại.
“Nguyên một đám các người đang bày ra vẻ mặt gì vậy?” Giang Cung Tuấn nhìn bọn họ bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì to tát. Thân ở vị trí này, là do phẩm đức của tôi không tốt, thu tiền của người ta, đây là biết pháp còn phạm pháp, không trách được người khác”
Hai mắt Ngô Huy đỏ bừng lên hỏi: “Anh Giang, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Những người khác cũng rất lo lắng.
Đặc biệt là Bát Bộ Thiên Long.
Mới vừa theo Giang Cung Tuấn đã xảy ra nhiêu chuyện như vậy.
Giang Cung Tuấn bình tĩnh nói: “Phía trên đã tra rõ, nhẹ thì cách chức, nặng thì ngồi tù, thậm chí là bị bắn chết.. “
“Anh…”
Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu ngừng, ngắt lời Ngô Huy.
“Không sao, tôi sẽ gánh hết tất cả trách nhiệm cho anh, anh sẽ không việc gì. Sau khi tôi không còn ở đây nữa, Nam Cương phải nhờ vào mọi người…”
Giang Cung Tuấn nhìn mấy người trước mắt.
Anh lại dặn dò mấy người.
Chuyện anh phải tạm rời cương vị công tác là điều chắc chắn.
Lần này không chỉ là anh tự xin phép tạm rời cương vị công tác, mà là bị cách chức.
Nhưng anh không yên lòng Nam Cương.
Một trăm bốn mươi thành thị này là miếng thịt béo bở, nếu phía trên đột nhiên phái một người tới quản lý, không biết người đó sẽ ăn nhiều tới mức nào. Cho nên những chuyện này anh phải nói rõ ràng.
Nhìn về phía Bát Bộ Thiên Long.
“Mọi người đều chỉ nghe lệnh Long Vương, sau khi tôi tạm rời cương vị công tác, nếu như phía trên phái người tới quản lý một trăm bốn mươi tám thành thị, mọi người phải xem chừng cho tôi, đừng để đối phương làm quá mức. Mọi người cũng có thể cự tuyệt một số yêu cầu quá đáng của người kia…”
Giang Cung Tuấn như đang dặn dò hậu sự.
Anh nói rất thong thả, dường như mỗi lần nói một chữ anh lại phải dốc hết sức lực toàn thân.
Anh chỉ vừa nói vài lời như vậy đã đầu đầy mồ hôi.
Thấy dáng vẻ này của Giang Cung Tuấn, Ngô Huy mơ hồ lo lắng hỏi: “Anh Giang, thân thể của anh…?”
Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu dừng, nói: “Tạm thời không có trở ngại, trong khoảng thời gian ngắn không chết được. Được rồi, mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi, tôi muốn yên lặng một chút”
“Rõ”
Đám người gật đầu.
“Chờ đã…”
Giang Cung Tuấn gọi đám người đang định rời đi lại.
Đám người ngừng lại nhìn Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn vô lực nói: “Nếu như lần này tôi không sống sót nổi, trong phạm vi quyền lực cho phép, phải giúp Đường Sở Vi. Còn có hiện tại cô ấy đã trúng cổ độc, trong khoảng thời gian ngắn tuy rằng cô ấy sẽ không sao, nhưng sớm muộn gì cổ trùng trong cơ thể cô ấy cũng sẽ lớn lên, tới lúc đó chắc chắn cô ấy chạy trời không khỏi nắng. Nếu tôi chết đi thật, đi tìm Thiên Tử, để anh ta tha cho Đường Sở Vi”
Giang Cung Tuấn dặn dò xong lại tựa lên trên ghế sofa, hơi phất tay.
“Đi thôi, đi thôi.”
Tất cả mọi người mắt ngậm nước mắt mà rời khỏi.
Trong biệt thự phòng khách trống trải chỉ còn lại một mình Giang Cung Tuấn, không gian lớn như vậy lại hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh tới đáng Sợ.
Giang Cung Tuấn dựa lên trên ghế sofa.
Anh không sợ chết.
Bắt đầu từ ngày tham gia quân ngũ, anh đã xem nhẹ sinh tử.
Chỉ có điều anh còn rất nhiều chuyện chưa làm.
Anh không cam lòng để mình chết đi như vậy.
Thế nhưng đây là vận mệnh, anh không còn lựa chọn nào khác.
Anh híp mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu.
Anh chợt mở mắt ra.
“Ai?”
Anh sầm mặt lại, muốn xuất kích.
Nhưng cả người vô lực, mới vừa đứng lên từ trên ghế sofa anh đã ngã quy lại xuống ghế sofa.
Anh dựa lên trên ghế sofa, nhìn chòng chọc vào người đang đứng trước mắt.
Đây là một người mặc áo bào đen.
Bởi vì hiện tại là buổi tối, lại không mở đèn, anh cũng không nhìn rõ dáng vẻ của người này.
Trong mơ hồ anh chỉ có thể nhìn thấy đường viền khuôn mặt đối phương, hơi thô cuồng.
“Thân thể anh bị sao vậy?”
Trong bóng tối truyền đến một giọng nói hơi khàn khàn, lộ ra chút kinh ngạc và nghi ngờ.
Giang Cung Tuấn cầm lấy điều khiển từ xa bên cạnh, nhẹ nhàng ấn một chút.
Chỉ nháy mắt, căn phòng vốn đen nhánh lập tức biến thành sáng trưng.
Lúc này anh mới thấy rõ dáng vẻ của người trước mắt.
Đây là một người đàn ông đại khái chừng bốn mươi mấy tuổi, mặt tròn, mắt to mày rậm. Anh ta đứng phía trước hệt như một con mãnh hổ.
Ánh mắt anh ta rất sắc bén, đáng sợ hệt như mắt ưng.
Giang Cung Tuấn cảm thấy đây không phải một con người, mà là một con mãnh hổ.
Rất ít khi anh có cảm giác như vậy.
Chỉ khi đối mặt với cường giả chân chính anh mới có cảm giác như vậy.
Điều này nói rõ người trước mắt là cao thủ, tuyệt đối là cao thủ.
Hơn nữa, có thể tránh thoát hàng phòng thủ của quân Hắc Long tiến vào biệt thự Hắc Long, tuyệt đối không phải hạng tầm thường.
Giang Cung Tuấn vô lực nói: “Có chút bệnh trạng”
“Anh là thần y, chỉ có chút bệnh trạng chẳng lẽ không thể tự cứu sao?” Người đàn ông trung niên lại như đang chất vấn.
Giang Cung Tuấn không trả lời câu hỏi của anh ta.
Anh không biết rốt cuộc người trước mắt này là ai.
Nhưng anh lại có thể đoán được đại khái.
Vào lúc này lại tìm tới cửa chỉ có một loại người.
Đó chính là người của vương.
Anh bị tố cáo, hiện tại toàn dân đều đang phẫn nộ, vương phải tuyên bố với mọi người sẽ thành lập tổ điều tra.
Nhưng anh là một phần rất quan trọng trong lần cải cách này, chắc chắn vương sẽ không bỏ mặc anh như vậy, nhất định sẽ phái người đến.
“Nói đi, chuyện gì?”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn bình tĩnh dị thường.
Người mặc áo bào đen trước mắt chính là Ảnh Tử.
Cận vệ của chỉ huy trưởng Đại Lan, Vua Đại Lan.
Một cường giả chân chính.
Một người thực lực còn cao hơn cả Giang Cung Tuấn.
“Vương để tôi tới chỉ điểm cho anh, hiện tại anh muốn sống chỉ còn một cơ hội”
Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, Hình Kiếm chứ gì, giao Hình Kiếm ra, dùng Hình Kiếm để bảo vệ tính mạng”
“Đúng”
Ảnh Tử gật đầu.
“Anh có được hình kiếm có được quyền chấp pháp, có thể tiền trảm hậu tấu. Người anh giết đều là một số người không sạch sẽ, đều là người nên chết. Mỗi người anh giết vương đều sẽ phái người điều tra, thu lấy chứng cứ phạm tội của bọn họ. Mà số tiền anh đã thu trong lúc tại chức đều sẽ bị tịch biên. Anh nhận tiên hối lộ, đây là tội, nhưng tội không đáng chết. Mà anh vì quốc gia lập ra công lao hãn mã, có công lao ở đây, đại khái anh sẽ bị giáng chức, giáng thành bình dân.”
Giang Cung Tuấn rất nghiêm túc lắng nghe.
Anh đã sớm nghĩ tới đường lui của mình Từ khoảnh khắc anh biết được mình gặp chuyện không may, anh vần đang chờ, chờ người của vương đến.
Anh muốn biết vương sẽ lựa chọn như thế nào.
Anh càng muốn biết cải cách kế tiếp, trong lần thanh lý kia, anh còn có thể được sung làm vai gì.
“Nhưng anh còn có thể làm như vậy…”
Ảnh Tử tới gần Giang Cung Tuấn, ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói một câu Sau đó Ảnh Tử tiếp tục nói: “Đây là ý của vương. Chờ sau lần cải cách lớn hoàn thành, các thế lực lớn ở thủ đô bị tiêu diệt, triều đình cũng được ổn định lại, vương lui về vị trí phía sau màn để vương mới thượng vị. Vương mới sẽ đích thân sửa lại án sai cho anh, anh vẫn là Long Vương, một trăm bốn mươi thành vẫn sẽ thuộc về anh như trước”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Đã biết”
“Cẩn thận một chút.”
Ảnh Tứ nhäc nhở một câu sau đó lại xoay người rời khỏi.
Giang Cung Tuấn lại lấy ra một điếu thuốc châm lửa Khói thuốc vờn quanh trên đầu ngón tay anh Hút xong một điếu thuốc, anh vô lực đứng lên vịn tường vách tường đi tới tủ lạnh, lấy ra một bình nước, sau đó lại khó khăn quay trở lại.
Anh lại ngồi xuống sofa vặn nàp bình Thế nhưng hiện tại anh quá yếu Cho dù anh có dùng sức như thế nào cũng không thể mở nắp bình nước suối Anh cười tự giêu “Giang Cung Tuấn à Giang Cung Tuấn, anh ngông cuồng tự xưng thần y, nhưng hiện tại ngay cả vấn đề của thân thể mình cũng không cách nào giải quyết được. Hy vọng anh có thể sống đến ngày cải cách lớn, tân vương thượng vị, thiên hạ thái bình, như vậy anh cũng không còn gì tiếc nuối.”
Giang Cung Tuấn vô lực ném chai nước qua một bên.
Anh không còn sức trở về phòng.
Cứ nằm trên ghế sofa như vậy mà ngủ.