CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Tình huống hiện tại, Giang Cung Tuấn cũng không biết phải làm thế nào.

Sau khi Giang Vô Song buồn bã một khoảng thời gian ngắn, cũng tỉnh táo lại.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hiện ra vẻ nghỉ ngờ, lại chìm trong suy nghĩ.

“Lại suy nghĩ điều gì?”

Giang Cung Tuấn thấy cô ta đang suy nghĩ, không nhịn được hỏi.

“Hơi kỳ lạ.”

Giang Vô Song tỉnh táo lại khẽ mở miệng.

“Ùm?”

Giang Cung Tuấn tỏ ra rất nghỉ ngờ.

Giang Vô Song khẽ nói: “Ông nội biết Cao Mẫn Ngọc xuất hiện ở núi Trường Bạch, lúc đầu ông không cho em quan tâm chuyện này, bởi vì ông nội biết Cao Mãn Ngọc sẽ không giết anh, cũng không dám giết anh, anh không gặp nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng cuối cùng vẫn để em đến đây”

Giang Cung Tuấn nhìn Giang Vô Song, hỏi: “Điều này có gì kỳ lạ đâu, không phải để em mang bí tịch võ công đến cho anh sao?”

“E rằng đây chỉ là mượn cớ” Giang Vô Song thở dài thật sâu.

Cô ta hiểu Giang Quốc Đạt.

Tuy không có ý tranh bá, nhưng lòng dạ của Giang Quốc Đạt rất tỉ mỉ, suy nghĩ mọi chuyện, luôn nghĩ rất chu đáo, khác xa với vẻ bề ngoài đơn “Ông nội biết Cao Mẫn Ngọc là đệ tử quan môn của ông Cao, cũng biết tình hình hiện tại, Cao Mẫn Ngọc đã biết nhà họ Giang muốn liên hôn với gia tộc Tiêu Dao, ông nội chắc chắn không thể không biết người ngoài không biết, chắc chắn ông nội cũng biết gia tộc khác, thế lực khác sẽ ngăn cản hai gia tộc liên hôn: “Chìa khóa để ngăn cản ở ngay chỗ của em”

“Một gia tộc rất ít đi lại trên đời này, mối liên kết truyền thống rất mạnh, chỉ cần em xảy ra chuyện, cuộc hôn nhân này sẽ bị hủy hoại.”

“Với đầu óc của ông nội, không thể không nghĩ ra những điều này, nhưng vì sao ông còn để em đến đây chứ?”

Giang Vô Song nghĩ mãi mà không rõ.

Giang Cung Tuấn lại càng mơ hồ.

Hai người cứ ngồi trước đống lửa như vậy, bầu không khí trở nên yên lặng.

Sau một lúc lâu, Giang Vô Song mới ngẩng đầu nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn vội vàng đưa tay che bộ phận quan trọng của mình.

“Phụt!”

Giang Vô Song lập tức bật cười.

“Em nhìn anh làm gì, em cười cái gì?”

Giang Vô Song cảm thấy mình thất lễ, lập tức nói: “Không, không có gì, em chỉ cảm thấy, ông nội nghĩ đến những điều này, còn phái em đi, có lẽ có liên quan đến anh”

“Anh?”

Giang Cung Tuấn tỏ ra buồn bực.

“Có lẽ ông nội đang cân nhắc, cân nhắc giữa anh và gia tộc Tiêu Dao rốt cuộc bên nào đáng tin hơn”

Giang Cung Tuấn sờ mũi, nói: “Anh mới là Nhất Cảnh đỉnh phong”

“Nhưng anh đã đả thông kinh mạch cả người, thực lực thật sự là ngụy Ngũ Cảnh”

“ð”

Giang Cung Tuấn ồ một tiếng, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Chẳng lẽ là Thiên Vương điện?”

“Ô?” Giang Vô Song nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nói: “Chắc chắn Giang Quốc Đạt cũng biết Thiên Vương điện do ông nội của anh xây dựng, còn Thiên Vương điện lại cho thấy thực lực đáng sợ, bây giờ ông nội đã chết, Thiên Vương điện do Sở Vi quản lý, tuy Sở Vi đã từng đưa Thiên Vương lệnh cho anh, nói anh là chủ nhân của Thiên Vương điện, thế nhưng anh chưa từng gặp người Thiên Vương điện, Sở Vi đã từng gập.

Nghe vậy, Giang Vô Song cũng đã hiểu.

“Ông nội đang dự định làm liên tục hai bước, một là muốn liên hôn với gia tộc Tiêu Dao, hai là muốn lôi kéo Giang Thời ở lại Thiên Vương điện, thậm chí để sử dụng, ồ, ông nội thật sự tính toán quá tốt, muốn dùng em để lôi kéo hai thế lực”

Giang Vô Song bật cười mỉa mai.

Cô ta cảm thấy số phận của mình rất đáng buồn.

Người nhà họ Giang có vẻ rất vẻ vang, thế nhưng lại không có chút địa vị nào ở nhà họ Giang, chỉ là công cụ bị lợi dụng.

Giang Vô Song than thở: “E rằng từ lúc ông nội phái em bảo vệ anh đã bày mưu tính kế, bởi vì ông nội biết anh có mâu thuần với nhà họ Giang, ông đang lợi dụng em, muốn anh lại bị buộc chung một chỗ với nhà họ Giang. Lần này ông ấy để em đến đây cũng là mục đích này, muốn giữa chúng ta xảy ra điều gì đó, đồng thời ông sẽ liên hệ với nhà Tiêu Dao. Dù Cao Mẫn Ngọc phát tán ảnh chụp ra ngoài, chắc chắn ông ấy sẽ cố hết sức tác hợp việc liên hôn, cuối cùng không thành công liên hôn ông ấy cũng sẽ nghĩ cách để nhà Tiêu Dao cắt đứt với ông Cao.”

Giang Cung Tuấn cẩn thận lắng nghe.

Tuy những điều này chỉ là suy đoán của Giang Vô Song, nhưng lại rất có lý.

“Không cần quan tâm, đi đến đâu hay đến đó”

Giang Vô Song lại dùng hai tay ôm đầu gối, tựa cằm vào đầu gối, khẽ mở miệng.

Sau khi nghĩ rõ ràng, cô ta cảm thấy tình cảnh của mình cũng không quá tồi tệ.

Ít nhất bây giờ cô ta còn có tác dụng với Giang Quốc Đạt, Giang Quốc Đạt sẽ không dễ dàng từ bỏ cô ta.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Giang Cung Tuấn một cái, đột nhiên nói: “Nếu thật sự để em lựa chọn, giữa gia tộc Tiêu Dao và anh, em chắc chắn sẽ chọn anh”

Giang Vô Song đột nhiên nói ra, khiến Giang Cung Tuấn hoảng sợ.

Ngây ngốc một lúc lâu, mới phản ứng lại, nghiêm túc nói: “Đừng nói đùa, em cũng biết tình hình của anh, tình cảm của anh rất phức tạp, em đừng tiếp tục tăng thêm áp lực cho anh nữa”

“Ha ha”

Giang Vô Song bật cười, “Đùa thôi, dù nói thế nào, anh cũng là anh họ của em”

Giang Cung Tuấn nhếch môi, muốn nói em căn bản cũng không phải người của nhà họ Giang, chỉ được nhận nuôi, thế nhưng lời đã đến khóe môi, lại không nói ra được.

“Đúng”

Giang Vô Song chuyển đề tài, hỏi: “Trước đó anh sử dụng võ công gì, em thấy da thịt của anh thay đổi, dường như sức phòng ngự cũng mạnh hơn rất nhiều”

Giang Cung Tuấn giải thích: “Đây là thần công ghỉ lại trong Y Kinh, là Thiên Cương khí kình, cũng gọi là Thiên Cương khí công, bộ khí công này phù hợp với thần công Kim Cương Bất Hoại, sau khi học được da thịt cả người sẽ biến thành màu cổ đồng, giống như một người bằng đồng, đao thương bất nhập, tu luyện đến cực hạn, thậm chí có thể hình thành tường khí dày ba mét, thiên hạ vô địch, nhưng bây giờ anh mới chỉ nhập môn, thậm chí có thể nói là không bằng nhập môn”

“Chẳng mấy chốc, sẽ rất mạnh”

Giang Vô Song nói: “Cách biệt một cảnh, lực lượng cách biệt quá lớn, anh lại có thể dựa vào.

thần công mới học chống cự chưởng lực của Tứ Đại Kim Cương dưới trướng ông Cao, một khi anh học được, vậy cũng không có nhiều người có thể chống đỡ được anh”

“Rất khó học”

Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu.

Anh biết thần công kia thần kỳ, muốn hoàn toàn học được cũng quá khó khăn, không có thời gian mấy năm luyện tập, sẽ không học hết.

“Đúng, đưa quần áo của em cho anh, anh khâu lại cho em một chút, trước tiên mặc tạm, đến sáng chúng ta mời rời đi”

Giang Cung Tuấn nói xong, lấy ra một cây trong mười tám châm nghịch thiên, kéo một sợi dây trên quần áo của mình xuống.

Giang Vô Song hơi do dự, sau đó đỏ mặt nói: “Anh, anh xoay người sang chỗ khác”

Giang Cung Tuấn lập tức xoay người.

Giang Vô Song lại ném quần áo rách rưới đang dùng để che cơ thể cho Giang Cung Tuấn.

Trên người không mặc gì, một cơn gió thổi tới, vô cùng lạnh lẽo, không nhịn được hơi run rẩy, sau đó thúc đẩy chân khí để xua tan cái lạnh.

Giang Cung Tuấn lại bắt đầu khâu vá quần áo.

Giang Vô Song đứng ở sau lưng anh, nhìn động tác quen thuộc của anh, không nhịn được cười nói: “Không ngờ tổng soái của một quân, chiến thần Đại Lan, lại biết khâu vá, em còn tưởng anh chỉ chơi đao nghịch súng chứ”

Giang Cung Tuấn nói: “Mười năm trước, anh vẫn luôn tự lực cánh sinh, đã học được mọi thứ”

Lúc đó tham gia quân ngũ, đã tự làm mọi thứ.

Không có gì Giang Cung Tuấn không biết.

Chẳng mấy chốc, anh đã khâu xong quần áo cho Giang Vô Song, xoay người đưa tới.

Quay người lại, đã thấy Giang Vô Song đứng ở sau lưng.

Nhìn thấy cơ thể trắng nõn.

Anh lập tức hóa đá.

Bình luận

Truyện đang đọc