CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giang Cung Tuấn hoài nghi như vậy cũng không phải không có căn cứ.

Bạch Tâm là một thành viên trong nhóm người trộm mộ.

Nhưng cô ta lại không hề hay biết về người chủ sự phía sau màn, còn nói tất cả mọi chuyện đều do đại ca của cô ta phụ trách.

Còn có, mặc dù Bạch Tâm có chút thực lực nhưng không phải quá mạnh, sao cô ta có thể cướp đoạt chìa khoá từ trong tay kẻ địch sau đó thoát đi, còn tìm được Truy Hải, âm thầm theo Truy Hải tới thành phố Tử Đằng?

Chuyện này vốn không hợp lý.

Giang Vô Song thấy Giang Cung Tuấn thì thào không khỏi hỏi: “Anh Giang, anh đang suy nghĩ gì vậy?”

“Vô Song, em phân tích thử một chút cho anh xem”’ Giang Cung Tuấn nhìn Giang Vô Song, kể chuyện đám người Bạch Tâm trộm cổ mộ của Chiêu Tử Vương, Bạch Tâm cướp cái rương với kẻ địch sau đó cứng rắn đoạt được chìa khoá chạy.

đi, lại tiếp sau đó nữa là vì truy tìm Truy Hải mà đến thành phố Tử Đằng cho Giang Vô Song nghe.

“Em nói xem, phía sau Thiên Tử ngoại trừ có ông Cao ra liệu còn có những người khác không?

Hay là phía sau ông Cao còn người khác, mà ông Cao chỉ là khôi lỗi?”

Giang Vô Song cũng lâm vào trầm tư.

Sau một lúc lâu cô ta mới lên tiếng: “Hẳn người trộm lấy cổ mộ của Chiêu Tử Vương không phải người của tứ đại gia tộc cổ xưa. Dựa theo ông nội em dự đoán, rất có thể người này là Giang Thời. Nhưng điều đó phải có một tiền đề, đó chính là Giang Thời còn sống.”

“Là Giang Thời đã phái người trộm cổ mộ của Chiêu Tử Vương, suy đoán của anh cũng không phải không có lý. Có thể Thiên Tử nghe lệnh của ông Cao, cũng có thể Thiên Tử nghe lệnh của người đứng sau ông Cao, mà rất có thể người sau lưng ông Cao cũng là Giang Thời.”

“Có lẽ chuyện đã xảy ra trong cổ mộ chỉ là Giang Thời tự biên tự diễn.”

“Có lẽ Bạch Tâm không biết chuyện này. Mặc dù cô ta có thể sống sót nhưng đó chỉ là bố cục của Giang Thời, mục đích là để anh tiếp xúc với cái rương, bốc lên đoạn phân tranh này”

Giang Cung Tuấn nghi ngờ hỏi: ‘Cuốn anh vào chuyện này có lợi gì cho ông ấy?”



Bạch Tâm ngồi xuống nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Anh Giang có gì dặn dò sao?”

Giang Cung Tuấn nói: “Trước đó tôi có nói Hứa Linh sáng lập một tập đoàn tên là tập đoàn Cứu Thế, nhưng hiện tại Hứa Linh đã biến mất, tạm thời tôi không tìm được người quản lý, lúc trước cô đã quản lý Thời Đại rất khá, hiện tại cô tới Cứu Thế quản lý một chút đi”

Bạch Tâm vẫn luôn ở thành phố Tử Đăng.

Hứa Linh đang làm gì cô ta cũng biết, cô ta cũng rất muốn hỗ trợ, chỉ có điều Giang Cung Tuấn vẫn không gọi cô ta, cô ta cũng không chủ động đưa ra yêu cầu.

Cô ta lập tức đứng lên, trên gương mặt hiện lên nụ cười kiên định và tự tin, nói: “Tôi nhất định sẽ quản lý Cứu Thế cẩn thận giúp anh Giang”

Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu ngừng, nói: “Ngồi xuống đi”

“Vâng”

Bạch Tâm ngồi xuống.

“Đúng rồi, cô biết Giang Thời không?” Giang Cung Tuấn tùy ý mở miệng.

“Giang Thời?” Bạch Tâm sửng sốt, hỏi: “Ai vậy?”

“Không biết thì thôi” Giang Cung Tuấn cũng chỉ hỏi thử một chút, đồng thời liếc mắt xem phản ứng của Bạch Tâm, hẳn cô ta không quen biết thật. Nếu có quen biết, lại có âm thầm tiếp xúc, tuyệt không thể có vẻ mặt này.

“Cô biết mục đích Cứu Thế tồn tại không?”

Giang Cung Tuấn lại hỏi.

Bạch Tâm gật đầu nói: “Trước đó tôi từng gặp Hứa Linh, nghe cô ấy nói nên cũng biết đại khái, có điều tôi chưa hiểu cặn kế”

Giang Cung Tuấn cũng không giấu giếm mà nói mục đích Cứu Thế tồn tại cho Bạch Tâm.

“Chủ yếu là vì kiềm chế tập đoàn Bách Niên, đối nghịch với tập đoàn Bách Niên, cạnh tranh với tập đoàn Bách Niên, chiếm lấy thị trường y dược trong Đại Lan”

“Vâng”

Bạch Tâm gật đầu.

“Cô tới công ty báo cáo trước đi.” Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu, ý bảo Bạch Tâm có thể rời đi. Hiện tại tạm thời Cứu Thế không có người quản lý, nếu không phái một người tới quản lý tập đoàn sẽ lộn xộn.

Bạch Tâm cũng không ngừng lại, sau khi chào hỏi Giang Cung Tuấn một tiếng cô ta lạ rời đi.

Sau khi Bạch Tâm rời đi, Giang Cung Tuấn cũng đứng lên.

Giang Vô Song hỏi: “Anh muốn tới chữ thiên số 1 sao?”

Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Giang Vô Song.

Người phụ nữ này thật lợi hại, anh mới vừa đứng lên Giang Vô Song đã đoán được anh muốn làm gì.

“Anh càng ngày càng bội phục em rồi’ Giang Cung Tuấn cảm thán từ trong thâm tâm: “Anh cảm thấy dường như chuyện gì cũng không thể qua mắt em”

Giang Vô Song đứng lên cười nói: “Thiên Tử số 1 là cửa khẩu đột phá duy nhất, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút là có thể đoán được”

Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Ừm, anh định tới đó xem thử. Hiện tại cái rương chứa sách cổ còn đang được đặt trong chữ thiên số 1, mà ông chủ chữ thiên số một là thuộc hạ của Thiên Tử.

Hiện tại Thiên Tử đã chết, muốn phá mở những bí ẩn này chúng ta phải tới đó xem.”

“Em đưa anh đi.”

“Được.”

Lỗ Sâm đi tới hỏi: “Cần tôi lái xe đưa hai người đi không?”

Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu, nói: “Không cần, đưa chìa khóa xe cho tôi, chính chúng tôi tự tới là được.”

“Anh Giang, tôi có thể theo không?” Đan Thiến đứng lên, trơ mắt nhìn Giang Cung Tuấn, trên mặt hiện lên vẻ khẩn cầu.

Trong khoảng thời gian này cô ta vẫn luôn ở trong nhà dưỡng bệnh.

Đã rất lâu rồi không ra ngoài.

Hiện tại sức khỏe của cô ta đã tốt hơn một chút, cô ta muốn ra ngoài giải sầu.

Giang Cung Tuấn cự tuyệt nói: “Tôi ra ngoài không phải đi giải sầu mà có chuyện nghiêm túc phải làm, hơn nữa thân thể cô còn rất yếu, vẫn nên ở lại trong nhà thì hơn.”

“Ah”

Đan Thiến không cam lòng, cực kỳ không muốn mà ah một tiếng.

Giang Cung Tuấn nhận lấy chìa khóa Lỗ Sâm đưa tới, lập tức rời đi.

Sau khi ra khỏi cửa, anh tới nhà để xe lái xe ra tới thị trường đồ cổ thành phố Tử Đăng.

Rất nhanh hai người đã đến thị trường đồ cổ, đã đi cửa hàng đồ cổ số 1 Thiên Tự.

Vừa tiến vào đã có người tới chào hỏi.

Vẫn là ông lão đã tiếp đãi Giang Cung Tuấn lần trước.

“A, anh Giang, anh lại tới?”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Ông chủ của các người có ở đây không?”

“Có ở đây, ông chủ đang ở trong phòng làm việc trên lầu.”

Giang Cung Tuấn nói: “Tôi tìm ông ta hỏi chút chuyện”

Giang Cung Tuấn nói xong trực tiếp đi lên lầu.

Trên lầu, trong phòng làm việc.

Cửa phòng đang đóng, Giang Cung Tuấn gõ nhẹ một cái.

Thế nhưng bên trong không có tiếng động gì.

Anh lại gõ tiếp.

Vẫn không có phản ứng.

Giang Vô Song nói: “Có khi nào bên trong không có người không?”

Giang Cung Tuấn chợt đẩy cửa phòng làm việc ra.

Đi vào.

Phát hiện một người đàn ông trung niên mặc áo giáp màu đen đang nằm úp sấp trên bàn làm việc. Anh đi vào, vừa nhìn đã thấy trên đất có một vũng máu lớn, mà phần gáy người đàn ông trung niên này đã trúng đạn, đã mất đi hơi thở sinh mệnh.

“Đến chậm rồi”

Giang Cung Tuấn thấy tình cảnh như vậy, lại nhìn vết máu đã sắp khô trên mặt đất, nói: “Xem ra ông ta đã chết mấy giờ rồi.”

Giang Vô Song nhìn tình cảnh trong phòng làm việc, nhíu mày nói: “Lẽ nào ông ta biết chuyện gì đó thật, cuối cùng bị người diệt khẩu?”

Bình luận

Truyện đang đọc