CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Giang Cung Tuấn không thèm nhìn Giang Vô Song.

“Được rồi, không nghe anh nói nữa, anh chuẩn bị cho tốt vào, ngày mai kết hôn rồi anh phải cố mà lấy tinh thần ra đấy. Lần này có nhiều võ giả đến lắm, anh đừng có mà làm mặt xấu làm cho giới võ giả chế giễu cho” Giang Vô Song õng ẹo cười.

Đêm dài trôi qua. Giang Cung Tuấn lại không ngủ được, anh yên lặng chờ đợi tin tức. Màn đêm cứ yên lặng trôi qua, vào sáng sớm ngày hôm sau, đệ tử của Cung Di Hoa mang quần áo tới.

Là đồ cổ trang màu đỏ.

Giang Vô Song muốn làm một lễ cưới mang phong cách cổ phong chứ không phải lễ cưới hiện đại. Giang Cung Tuấn cũng không từ chối, anh thay đồ vào. Thay Xong, hai đệ tử của cung Di Hoa dẫn đường anh đi đến đại điện cung Di Hoa.

Thời điểm anh đến đại điện, rất nhiều người đã đến đây rồi, trong đó có không ít người anh quên.

Anh vừa đến, người thứ nhất trong nhà Mộ Dung đang uống rượu cùng người khác vội đứng dậy, đi về phía anh, vỗ vai Giang Cung Tuấn cười nói: “Chú em Giang, chúng mừng anh nhé, một lần mà cưới ba vợ luôn, đây là ước mơ của đàn ông toàn thế giới đấy”

Giang Cung Tuấn cười khổ.

Lúc này, Giang Vô Song đi tới. Hôm nay, Giang Vô Song mặc váy màu đỏ, trông cô ta rất xinh đẹp. Cô ta vừa xuất hiện liền khiến cho nơi này xôn xao cả lên.

“Oa, cô dâu đẹp quá”

“Giang Cung Tuấn đúng là có phúc.”

“Đẹp thật, đẹp như tiên nữ ý”.

Giang Vô Song xuất hiện rồi. Theo sau cô là Đạn Thiến và Y Đình Thi, hai người họ đều mặc váy đỏ giống nhau, cả ba đều xinh đẹp như hoa. Một người đã khiến người khác cực kỳ ngạc nhiên vì quá đẹp rồi, ba người xuất hiện cùng với nhau, đúng là hình ảnh đẹp nhất trên cuộc đời này. Ba người bọn họ vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều đứng lên.

Giang Vô Song hào phóng nói: “Mọi người, người đến đây thì đều là khách, đừng cảm thấy ngại ngùng, hôm nay cứ ăn uống thoải mái đi.”

Cô ta chủ động nói chuyện với mọi người.

Sau đó cười cười tiến về phía Giang Cung Tuấn, chủ động kéo cánh tay anh, cô ta tỏ ra thân mật cười nói: “Quần áo hôm nay vừa người anh chứ?”

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn kiểu không sao cả, anh hơi nhún vai. Đối với anh, đám cưới hôm nay cũng chỉ là một trò đùa thôi. Giang Vô Song cho là thật, anh lại không cho là thật. Chờ đến tối, Giang Vô Song đang để mê rồi. Anh đến cứu Vi Lam thì trò đùa này cũng kết thúc.

Trong bữa tiệc, mọi người hoan hô trò chuyện vô cùng náo nhiệt.

Không ít người đến chào hỏi với Giang Cung Tuấn. Thậm chí có người nhỏ giọng hỏi thăm Đường Sở Vi với Giang Cung Tuấn, về chuyện này, Giang Cung Tuấn không nói một lời nào cả.

Từng phút từng phút qua đi. Rất nhanh đã đến giữa trưa.

Tới thời điểm bái đường, Giang Cung Tuấn đứng ở giữa. Bên trái là Giang Vô Song, bên phải là Đan Thiến và Y Đình Thi.

“Đến giờ lành”

Người chủ trì hôn lễ hô lên: “Nhất bái thiên địa”

Đang bái thiên địa ở cung Di Hoa thì dưới chân núi cung Di Hoa xuất hiện một đám người.

Đứng đầu là một người đàn ông mặc áo dài màu xanh, sau đó là Thái Thụy Anh, và các đệ tử bình thường của môn phái Thiên Tuyệt. Người đứng đầu chính là đệ tử đầu tiên của môn phái Thiên Tuyệt. Mấy ngày trước mới xuất hiện.

Anh ta định từ từ trừng trị các võ giả trên trái đất này có, nhưng không ngờ Giang Cung Tuấn cưới vợ, tất cả võ giả trên thế giới đều đến cung Di Hoa, đây chính là một cơ hội tốt trời tặng. Chỉ cần đánh bại võ giả đến dự hôn lễ, vậy trái đất này bọn họ làm chủ rồi.

Ở đại điện. Khuôn mặt Giang Cung Tuấn đầy sự bất đắc dĩ. Thật sự phải bái đường đấy à? Anh còn chưa bái đường với Đường Sở Vi đâu đấy.

“Đợi đã!”

Ngay sau đó, một âm thanh vang lên.

Mọi người nhìn theo hướng âm thanh ấy cất lên, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta mặc áo khoác đơn giản, trong tay cầm kiếm dài.

“Đây không phải là Thiên của nước Thiên sao?”

“Anh ta muốn làm gì?”

Không ít người bàn tán công xao.

Giang Vô Song nhìn thấy Thiên xuất hiện, không thể không nhíu mày lại. Khuôn mặt Giang Cung Tuấn đầy sự vui mừng. Cuối cùng cũng đến đây làm loạn rồi.

Giang Vô Song giận cực kỳ, nhìn khuôn mặt tối sầm của Thiên, lạnh lùng nói: “Thiên, anh có ý gì?”

Thiên đi tới giữa đại điện, liếc nhìn Giang Cung Tuấn, rồi lại nhìn sang Giang Vô Song: “Vì sao?”

Giang Vô Song thản nhiên hỏi: “Vì sao cái gì?”

Vẻ mặt Thiên hiện lên đau lòng, nói: “Một năm nay, tôi đối với cô thế nào? Cô lại lừa dối tôi, gả cho Giang Cung Tuấn, còn tự nguyện đi làm kẻ thứ ba, Giang Vô Song, cô thật trẻ con”

“Đây là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh, nếu anh tới để uống rượu mừng, vậy ngồi xuống uống, nếu không mời rời đi.”

Trên mặt mọi người ở đây tỏ rõ thái độ hóng chuyện, hóa ra Thiên thích Giang Vô Song.

“Thiên”

Giang Cung Tuấn đứng ra, nói: “Nếu đã đến rồi thì đừng rời đi, chúng ta quyết đấu một hiệp, nếu anh đánh thắng tôi, tôi không cưới Giang Vô Song nữa, tặng cho anh.”

“Anh…”

Sắc mặt Thiên trầm xuống, anh ta tức giận quát lên: “Giang Cung Tuấn, anh đừng khinh người quá”

Giang Cung Tuấn buồn bực, anh khinh người lúc nào.

“Thiên, anh có ý gì? Không dám đánh à?”

“Tôi, tôi…”

Thiên nghẹn đỏ mặt, nói lắp nhưng cũng chưa nói được gì hoàn chỉnh.

Giang Vô Song ra lệnh đuổi khách: “Lập tức rời khỏi cung Di Hoa cho tôi, từ hôm nay trở đi, tôi và Thiên Quốc không còn liên quan gì nữa, chuyện Thiên Quốc nhà anh tôi cũng không quản nữa”

“Ha ha..”

Thiên tức giận. Cho tới nay, anh ta chưa có hứng thú với bất kỳ cô gái nào. Nhưng mà, Giang Vô Song xuất hiện, mong muốn được giúp đỡ anh khiến cho anh rung động.

Cuối cùng, Giang Vô Song lại gả cho người khác. “Hừ!”.

Anh ta rút mạnh kiếm.

“Giang Cung Tuấn, tôi nhận lời thách đấu của anh, cho dù không phải là đối thủ của anh tôi cũng muốn liều mạng, anh xuất chiêu đi.”

Thiên tức giận hét lên.

Đan Thiến và Y Đình Nhu đứng bên cạnh không nói câu nào.

Giang Vô Song cũng cắn răng.

“Sợ anh không chịu được thôi”

Giang Cung Tuấn mở miệng, xuất chiêu đầu tiên.

Thiên cầm kiếm nhanh chóng ra trận.

“A.”

Trong nháy mắt, cánh tay của Giang Cung Tuấn bị đâm trúng, máu chảy ra đầm đìa, thân thể anh bay ngược ra ngoài. Anh ngã mạnh xuống đất.

Anh gian nan bò lên, sợ hãi hô: “Anh, sao anh lại lợi hại như vậy, tôi không phải là đối thủ của anh, hôn lễ hôm nay hủy bỏ thôi”

Nói xong, anh nhìn sang Giang Vô Song.

“Vô Song, xem ra chúng ta có duyên không có phận, tôi không phải là đối thủ của Thiên, tôi không có tư cách cưới cô”

Giang Cung Tuấn nói chuyện cực kỳ chân thành, còn Giang Vô Song thì giận đen cả mặt.

Cô ta cắn răng, lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, anh có ý gì?”

Lúc này, Thiên ngơ ra, toàn bộ võ giả ở đây cũng ngơ ra. Thực lực của Giang Cung Tuấn mọi người đều biết, cao hơn Thiện rất nhiều, sao có thể bị đánh bại trong một chiều chứ?

Chẳng lẽ anh ta không muốn cưới Giang Vô Song?

Giang Cung Tuấn nhìn Giang Vô Song, nhỏ giọng nói: “Giang Vô Song, nói cho tôi biết, Vi Lam đang ở đâu, nếu cô không nói, tôi ở trước mặt toàn bộ võ giả nói trò này của cô ra, cho cô thân bại danh liệt”

“Được, Giang Cung Tuấn anh được lắm.”

Giang Vô Song tức giận bật cười. Mái tóc dài của cô không có gió mà tự động bay lên, quần áo cũng bay lên.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiên, quát lên: “Thiên, cút ngay, nếu không đừng trách tôi không nể tình”

Lúc này, điện thoại của Giang Cung Tuấn vang lên, anh lấy điện thoại ra nghe.

“Lão đại, thẩm vấn ra rồi, thẩm tra được nơi Giang Vi Lam rơi xuống rồi, chúng tôi đang trở về, theo tính toán hai giờ nữa có thể cứu được Vi Lam”

Nghe điện thoại xong, cuối cùng tảng đá trong lòng Giang Cung Tuấn cũng được bỏ xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc