CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giang Vô Song hơi ngạc nhiên, mấy giây sau, mới nhẹ gật đầu, khẽ nói: “Ừm, ông nội đã sắp xếp: Giang Cung Tuấn nói: “Anh cũng đã nghe nói đến gia tộc Tiêu Dao, rất lâu trước kia chỉ là một môn phái, từ từ suy tàn thành một gia tộc, còn suýt nữa bị tiêu diệt, cho đến trăm năm trước mới đột nhiên nổi lên, nhưng lại rất khiêm tốn, dù như thế, thực lực của gia tộc Tiêu Dao cũng có thể so với tứ đại gia tộc, ông nội đang tìm chỗ dựa cho mấy đại hội mấy tháng sau sao?”

“Đúng thế”

Giang Vô Song gật đầu nói: “Mâu thuẫn của ba gia tộc lớn đều chỉ về phía nhà họ Giang, bây giờ nhà họ Giang bị kẻ địch bao vây xung quanh, nhất định phải tìm minh hữu mạnh mẽ. Nhà Tiêu Dao là một lựa chọn rất tốt, thủ đoạn chính khi lựa chọn kết minh chính là liên hôn”

Giang Cung Tuấn cau mày nói: “Đây đã là thời đại gì? Sao còn có thể vì lợi ích một gia tộc mà hy sinh hạnh phúc của người khác”

“Em đã đồng ý điều này” Giang Vô Song nhìn Giang Cung Tuấn, hé môi cười một tiếng, nói: “Không nói chuyện này nữa, nói về Cao Mẫn Ngọc đi”

Nhắc đến Cao Mãn Ngọc, vẻ mặt của cô ta trở nên nghiêm nghị.

“Em cũng chỉ nghe nói cô ta dẫn người chạy đến núi Trường Bạch, về phần dẫn theo bao nhiêu người, là Võ Đạo đại tông sư, hay là người bình thường, điều này cũng không biết được.”

Giang Cung Tuấn cũng nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương.

Đây cũng là một vấn đề khó giải quyết.

Anh nhìn trăm chiến sĩ một lần nữa, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị. Lần trước vì tìm kiếm quyển hạ Y Kinh đã có mấy chục người hy sinh, lần này tuyệt đối không thể có người chết nữa.

“Thế nhưng…”

Giang Vô Song lại chuyển đề tài, nói: “Ông nội nói, Cao Mẫn Ngọc không thể giết anh, cũng không dám giết anh, cô ta dẫn người đến đây chỉ vì ngăn cản anh mang khoản tiền tài này về: “Ha ha…”

Một tiếng cười giòn giã vang vọng.

Giang Cung Tuấn, Giang Vô Song, Độc Bộ Vân, Hoắc Đổng, cùng tất cả mọi người có mặt đều đứng lên, nhìn chằm chằm xung quanh.

Tiếng cười giòn giã này vang vọng trong rừng cây, một lúc lâu sau tiếng vọng cũng không tan đi.

Giang Cung Tuấn đang thông qua âm thanh phán đoán phương hướng người phát ra âm thanh.

Thế nhưng, âm thanh này như truyền đến từ bốn phương tám hướng, căn bản không thể phân biệt người đang ở đâu.

“Đã đến, vậy xuất hiện đi” Giang Cung Tuấn mở miệng, giọng nói vang dội.

Vào lúc này, anh đột nhiên nhìn chằm chằm vào nơi xa.

Trên một gốc cây lớn cao hơn ba mươi mét cách khoảng trăm mét, một cô gái trẻ đứng ở trên đó, cô ta không lớn tuổi lắm, thậm chí trên khuôn mặt còn có nét ngây thơ.

Cô gái này mặc áo da và quần da bó sát người.

Đôi chân thon dài, bộ ngực no đủ.

“Ha ha…” Các bạn tìm đến nguồn như hình đọc nhé!”



Cao Mẫn Ngọc lại liếc Giang Vô Song một cái, nhếch môi lên, nở một nụ cười thản nhiên: “Nghe nói Giang Vô Song đa mưu túc trí, có danh hiệu Gia Cát Lượng còn sống, nếu biết tôi đến Núi Trường Bạch, còn dám đến đây, chẳng lẽ không nghĩ đến hậu quả?”

*Ồ, tôi đã hiểu, cô nghĩ ra, nhưng cô vẫn muốn tới, cô muốn tôi giúp cô đạt được mục đích”

Cao Mãn Ngọc khẽ cười, chợt búng tay một cái.

Trên bốn gốc cây to ở đằng xa, trong chớp mắt có bốn người đàn ông nhảy xuống.

“Tứ Đại Kim Cương”

Sắc mặt Giang Vô Song thay đổi.

“Giết”

Cao Mãn Ngọc nghiêm mặt, giọng nói lạnh lùng: “Ngoại trừ Giang Cung Tuấn và Giang Vô Song, giết sạch”

“Ai dám”

Giang Cung Tuấn đột nhiên đi về phía trước một bước, đứng trước người Giang Vô Song, nhìn bốn người đàn ông trung niên và Cao Mẫn Ngọc xuất hiện ở phía trước.

Trên người của bốn người này cũng mặc áo đen, dáng vẻ đều rất bình thường, nhưng khí chất cũng rất mạnh, cứ như đang đối mặt với bốn vị thần chết.

Giang Vô Song khẽ nhắc nhở: “Anh Giang, đây là Tứ Đại Kim Cương dưới trướng ông Cao, thực lực cực mạnh, ít nhất đều là thực lực tam cảnh, em không ngờ, Cao Mẫn Ngọc lại dẫn cả Tứ Đại Kim Cương đến.”

Trong lòng Giang Cung Tuấn cũng trở nên nặng nề.

Đột nhiên nhìn chăm chằm Cao Mẫn Ngọc, nói: “Cô muốn ngăn cản tôi mang đồ về, cũng không cần phải giết chóc như thế, để bọn họ đi đi”

Giang Cung Tuấn biết, anh không thể bảo vệ được những người này.

Một khi ra tay, những người này sẽ bị đánh giết trong chớp mắt.

Anh không muốn liên lụy đến quân Tiêu Dao đi theo.

“Muốn bảo vệ bọn họ, vậy phải xem anh có năng lực này hay không, thế này đi, anh có thể đỡ một chưởng của mỗi người trong Tứ Đại Kim Cương, bà cô này sẽ bỏ qua cho bọn họ” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Cao Mẫn Ngọc hiện ra ý cười.

Thế nhưng nụ cười của cô ta, khiến người khác thấy rất lạnh lẽo.

Cứ như ma quỷ.

Giang Cung Tuấn xoay người, nhìn Độc Bộ Vân, Hoäc Đổng và 100 quân Tiêu Dao ở phía sau.

Những người này đều trơ mắt nhìn anh.

“Được”

Giang Cung Tuấn xoay người, nhìn Cao Mẫn Ngọc gật đầu.

“Anh Giang, anh làm gì thế?” Giang Vô Song kịp thời kéo Giang Cung Tuấn, lo lắng nói: “Ít nhất bốn người này đều là thực lực tam cảnh, anh mới nhất cảnh đỉnh phong, sao có thể đỡ được bốn chưởng của bọn họ, dù bọn họ không dám giết anh, nhưng làm anh bị thương nặng, khiến nửa đời sau của anh phải sống ở trên xe lăn cũng không phải là vấn đề”

“Có thể đỡ được bốn chưởng hay không, thử một chút mới biết được”

Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng đẩy Giang Vô Song, đẩy cô ta ra.

“Bốp bốp bốp”

Cao Mãn Ngọc võ tay bật cười: “Rất tốt, hay cho một Long Vương vì nước vì dân, quân Hắc Long có một thống soái như anh thật sự là may mắn của quân Hắc Long, quốc gia có một chủ soái như anh, cũng là may mắn của quốc gia, nhưng anh hơi ngu ngốc”

“Tôi sẽ nhận bốn chưởng của các người thay cho anh ấy”

Giang Vô Song lại đi tới, nhìn Cao Mẫn Ngọc và Tứ Đại Kim Cương, giọng nói lạnh lùng: “Chuyện ngày hôm nay, tôi chắc chắn sẽ quay về nói với ông nội.”

“Được”

Cao Mãn Ngọc bật cười: “Chỉ sợ lần này quay về, nhà họ Giang sẽ không chào đón cô nữa”

“Gố Giang Vô Song tức đến cả người run rẩy.

“Chậc chậc, sự tức giận này, thế này cũng không giống với Giang Vô Song mà tôi từng nghe nói” Cao Mãn Ngọc lại mỉm cười rực rỡ.

“Vô Song, em lui ra”

Giang Cung Tuấn dặn dò.

“Giang Cung Tuấn, anh bị ngốc sao?” Giang Vô Song quát lên: “Anh biết bọn họ là ai không, anh biết cách một cảnh giới, lực lượng cách biệt bao nhiêu không, đánh một chưởng ra, dù anh không chết, vậy cũng tàn phế”

“Thử một chút mới biết được”

Giang Cung Tuấn không sợ hãi, lớn tiếng nói: “Ra chiêu đi, Cao Mẫn Ngọc, tôi hy vọng cô nói lời giữ lời, nếu không..”

Bình luận

Truyện đang đọc