CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Giang Cung Tuấn vãn luôn nghỉ ngơi trong phòng ở tầng hai trong biệt thự của Đan Thiến.

Trong thời gian này, anh cũng từng đi xuống dưới ăn chút đồ ăn.

Sau khi ăn xong anh lại tiếp tục lên tầng.

Anh khoanh chân ngồi trên giường bắt đầu minh tưởng, bắt đầu tu luyện.

Đêm lặng yên không tiếng động trôi qua.

Sáng ngày thứ hai, Giang Cung Tuấn lại gọi điện thoại hỏi thăm tin tức.

Đầu tiên là gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương, sau đó anh lại lần nữa gọi điện thoại cho Phương Vĩnh Cánh.

Thế nhưng hắc bạch lưỡng đạo đều không thể tra ra tin tức về người rất có thể là ông nội anh kia.

Giang Cung Tuấn mặc quần áo tử tế xuống lầu.

Đan Thiến và Giang Vô Song cũng đã tỉnh từ trước.

“Anh Giang”

Thấy anh đi tới, hai người đồng thời mở miệng.

Giang Cung Tuấn gật đầu, ngồi xuống trên ghế sofa.

Giang Vô Song hỏi: “Thế nào, Bên phía Tiêu Dao Vương có tin tức gì không?”

Giang Cung Tuấn lắc đầu nói: “Không có, người dẫn Đình Thi đi như xuất hiện từ trong không khí, Tiêu Dao Vương đã vận dụng tất cả tình báo có thể sử dụng nhưng vẫn không thể tra được gì, không cách nào truy xét được ông ấy đã lái xe đưa Đình Thi đi đâu. Anh thực sự không tin nổi trong thiên hạ này còn có người có thể giỏi tới như thế. Hiện tại camera giám sát được lắp khắp nơi trong thành phố, thế mà một chiếc xe to lớn như vậy lại như biến mất vào hư không, không thấy đâu nữa”

“Đừng vội.’ Giang Vô Song an ủi: “Càng vào lúc như vậy anh càng không thể rối loạn tâm thần.

Đúng lúc này, điện thoại Giang Cung Tuấn đổ chuông.

Cầm điện thoại di động lên vừa nhìn, điện báo.

biểu hiện Đường Tấn.

Anh không khỏi nhíu mày im lặng mấy giây sau, cuối cùng vẫn nhận điện thoại hỏi: “Alo, có chuyện gì sao?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Đường Tấn: “Anh rể, chị em có đang ở cùng với anh không?”

“Không có, sao vậy?”

“Đêm qua chị ấy không trở về, chúng em còn tưởng chị ấy đang ở cùng với anh, ngay cả điện thoại cũng đã tắt máy.”

“Cái gì?”

Giang Cung Tuấn chợt đứng lên hỏi: “Cả đêm không trở về?”

“Đúng vậy, nếu chị ấy không đi cùng với anh thì thôi vậy.”

Đường Tấn cúp điện thoại.

Giang Vô Song hỏi: “Sao vậy, đã có chuyện gì xảy ra?”

Giang Cung Tuấn ngồi xuống nói: “Người nhà họ Đường gọi điện thoại tới, hỏi Đường Sở Vi có đang ở chung với anh không, còn nói đêm qua Đường Sở Vi không về nhà, ngay cả điện thoại cũng đã bị khóa máy”

Nói xong anh lại bấm số của Hứa Linh.

Đường Sở Vi và Hứa Linh ở chung một công ty, nói không chừng đêm qua hai người ở cùng nhau.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Điện thoại của Hứa Linh cũng không cách nào liên lạc được.

Giờ khắc này, trong lòng Giang Cung Tuấn hiện lên dự cảm xấu.

Thấy sắc mặt Giang Cung Tuấn có điểm gì đó không đúng, Giang Vô Song lại hỏi: “Thế nào?”

“Điện thoại của Hứa Linh cũng không gọi được. Anh cảm thấy bọn họ đã xảy ra chuyện, anh phải đi tới nhà Hứa Linh xem sao. Đan Thiến, cho tôi mượn xe một chút.”

Đan Thiến lập tức dặn dò: “Lỗ Sâm, ông lái xe đưa anh Giang đi.”

“Vâng”

Lỗ Sâm đang đứng bên cạnh gật đầu nói: “Anh Giang, tôi đưa anh đi”

Giang Vô Song cũng đứng lên nói: “Em đi chung với anh xem sao.”

“Ừm”“

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Ba người cùng đi ra khỏi cửa.

Lỗ Sâm lái xe đưa Giang Cung Tuấn tới nhà Hứa Linh.

Rất nhanh bọn họ đã xuất hiện ở biệt thự của Hứa Linh.

Cửa biệt thự đang đóng, Giang Cung Tuấn ấn chuông cửa nhưng ấn mãi cũng không có người đáp lại.

Giang Vô Song nói: “Hẳn không có ai ở nhà”

Giang Cung Tuấn đưa tay đè lên khóa lại, chợt dùng sức.

“Két…

Cửa phòng lập tức bị anh đẩy ra.

Giang Cung Tuấn đi vào.

Giang Vô Song theo sát phía sau.

Lỗ Sâm thì đứng chờ ở cửa.

Trong phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, một không hạt bụi.

Giang Cung Tuấn trực tiếp đi lên lầu, tới gian phòng của Hứa Linh. Cửa phòng đang đóng, anh khế gõ cửa một cái nhưng lại không có động tĩnh gì.

Anh vặn chốt cửa.

Cửa phòng không bị khóa trái, vặn nhẹ là có thể mở ra.

Vừa mới đi vào đã ngửi được mùi thơm nhàn nhạt.

Trong phòng chăn mền được gấp rất chỉnh †ề. Giang Cung Tuấn đi tới, đưa thay sờ sờ mặt chăn, rất lạnh lẽo, hẳn tối hôm qua không có người nào ngủ ở đây.

Giang Vô Song cũng quét mắt nhìn khắp gian phòng, nói: “Xem ra đêm qua cô ấy không trở về.”

“Vậy thì kì quái, cô ấy không trở về thì đi đâu được?” Vẻ mặt Giang Cung Tuấn trở nên nghiêm túc, nếu chỉ có một mình Hứa Linh anh sẽ không lo lắng, nhưng hiện tại ngay cả Đường Sở Vi cũng mất tích.

“Tới công ty nhìn xem.” Giang Vô Song đề nghị.

“Ừm”“

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Hai người đi ra ngoài.

Lỗ Sâm lái xe dẫn theo Giang Cung Tuấn và Giang Vô Song rời đi, đi tới tập đoàn Cứu Thế.

Hiện tại đã chín giờ sáng, người trong công ty đã bắt đầu đi làm.

Thế nhưng Hứa Linh và Đường Sở Vi lại không tới công ty.

Hôm nay có một buổi họp rất quan trọng, tầng lớp cấp cao trong công ty đều đang đợi Hứa Linh tới chủ trì, thế nhưng bọn họ chờ hơn nửa giờ Hứa Linh vẫn chưa tới.

Bên ngoài Cứu Thế, trên một chiếc xe Bentley.

Giang Cung Tuấn day nhẹ huyệt thái dương, hỏi: “Vô Song, em phân tích thử một chút cho anh xem, tình huống hiện tại là thế nào?”

Giang Vô Song suy nghĩ một chút rồi nói: “Đầu tiên là Đình Thị, tiếp theo là Hứa Linh và Sở Vị, chắc chắn chuyện này do cùng một người làm.

Nói thật, hiện tại em vẫn chưa biết rốt cục người này muốn làm gì”

Giang Vô Song cũng không thể hiểu rõ, không cách nào phân tích những chuyện này.

Cô ta tiếp tục nói: “Chắc chắn người này làm vậy không phải vì cầu tài, nếu vì cầu tài chắc chắn người đó đã gọi điện thoại cho anh. Mà người này làm vậy cũng không phải vì muốn mạng bọn họ, nếu muốn lấy mạng bọn họ chắc chắn sẽ không dẫn người đi.”

Giang Cung Tuấn tựa trên ghế xe.

Hiện tại trong đầu anh hơi loạn.

Giang Vô Song lôi kéo tay anh an ủi: ‘Đừng vội, chúng ta về nhà thương lượng lại trước.”

Tay bỗng bị lôi kéo, thân thể Giang Cung Tuấn cứng đờ.

Giang Vô Song dường phát hiện ra thân thể Giang Cung Tuấn hơi cứng đờ, trên mặt thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên, sau đó cô ta buông lỏng tay Giang Cung Tuấn ra.

Lúc này Giang Cung Tuấn mới phản ứng lại, dặn dò: “Anh Lõ, trở về đi”

“Vâng”

Lỗ Sâm lái xe trở về.

Rất nhanh bọn họ đã về tới nhà Đan Thiến.

Vừa vào nhà Đan Thiến lại hỏi: ‘Anh Giang, chị Vô Song, tình huống thế nào rồi, đã tìm được người chưa?”

Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu, “Trong nhà không có ai cả, trong công ty cũng không có người, điện thoại cũng đã bị khóa máy, bọn họ như đã bốc hơi khỏi thế gian này”

“A2”

Đan Thiến cả kinh hỏi: “Này… rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Giang Cung Tuấn không nói chuyện.

Giang Vô Song cũng im lặng. Hiện tại cô đoán không ra, nhìn không rõ.

Gian phòng lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.

Sau một lúc lâu, Giang Vô Song mới lên tiếng: “Hứa Linh và Đường Sở Vi đều mất tích, tập đoàn Cứu Thế không có người quản lý, hiện tại rất cần một người đứng ra chủ trì đại cuộc.”

“Người tới lúc đó sẽ có.’ Giang Cung Tuấn kịp phản ứng, chợt lấy điện thoại di động ra mở danh bạ, gọi điện thoại cho Bạch Tâm.

Bạch Tâm đã từng năm trong nhóm người trộm mộ, theo đồng bạn cùng đi trộm cổ mộ Chiêu Tử Vương, thế nhưng trong cổ mộ lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, sau khi cô ta cướp được chìa khoá đã chạy trốn, cuối cùng theo Truy Hải tới thành phố Tử Đằng.

Sau đó cô ta gặp được Giang Cung Tuấn, theo Giang Cung Tuấn, âm thầm mua Thời Đại Mới.

Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, trong điện thoại có một giọng nói kích động truyền đến: “Anh Giang, cuối cùng anh cũng tìm tôi.”

Giang Cung Tuấn nói địa chỉ nhà Đan Thiến ra, sau đó kêu Bạch Tâm tới đây nhanh, anh có việc cần dặn dò.

“Được”

Bạch Tâm không chút do dự. Sau khi đồng ý, cô ta cúp điện thoại nhanh chóng tới.

Mà Giang Cung Tuấn lại dựa trên ghế sofa, nhắm nghiền hai mắt, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Từ sau khi anh rời khỏi Nam Cương đến thành phố Tử Đằng ở rể nhà họ Đường.

Tất cả chuyện xảy ra trong mấy tháng này đều hiện lên trong đầu anh. Anh cảm thấy cho tới nay vẫn luôn có một sợi dây thừng dẫn anh đi tới.

“Bạch Tâm, cô có vấn đề sao?”

Giang Cung Tuấn nhẹ giọng thì thào.

Hiện tại anh bắt đầu cảm thấy hoài nghi Bạch Tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc