CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Giang Vô Song cũng lâm vào suy nghĩ. Đây là Thủ đô của Đại Lan.

Đây cũng là đầu mối kinh tế của Đại Lan, mà lần này Giang Cung Tuấn làm chuyện lớn, liên lụy đến không chỉ một công ty, một tập đoàn đơn giản như vậy.

Một khi Giang Cung Tuấn động thủ, bị kéo vào sẽ là khoảng tám mươi phần trăm công ty, tập đoàn cắm rễ ở Thủ đô.

Xử lý không tốt sẽ xảy ra chuyện lớn.

“Anh Giang, em nghĩ thế này.” Giang Vô Song ngẫm nghĩ một hồi, sau đó bắt đầu nói: “Em nghĩ, cho dù là nhà họ Giang tham dự vào, lại mượn hơi một số tập đoàn có lại lịch sạch sẽ tham gia cũng chưa chắc có thể xử lý chuyện sau đó. Bởi vì dưới xu thế lợi ích mà kéo người vào thì không thể đồng lòng được”

Giang Cung Tuấn nghiêm túc nghe. Những chuyện này anh cũng không hiểu..

Giang Vô Song tiếp tục nói: “Nếu không, chúng ta tự xây dựng một tập đoàn tài chính, hoặc là hội thương mại, kéo một vài doanh nghiệp vào, phải đoàn kết với một số doanh nghiệp lớn và nhỏ trên toàn quốc mới có thể giải quyết hậu quả. Nếu không Đại Lan sẽ gặp rắc rối, nền kinh tế sẽ rung chuyển”

“Mấy chục năm qua, kinh tế Đại Lan phát triển rất nhanh và trở thành một trong số ít các quốc gia lớn trên thế giới. Nếu chuyện này không được xử lý tốt, nền kinh tế sẽ bị tê liệt và có thể đi lùi vài chục năm”

Giang Cung Tuấn gật đầu.

Tuy rằng anh không hiểu những chuyện này, thế nhưng Giang Vô Song nói có lý. Giang Vô Song đứng lên, hai tay chống trên bàn, hơi khom người xuống, ghé đến gần Giang Cung Tuấn, nói ở khoảng cách gần: “Anh Giang, nếu muốn tránh mọi phiền phức sau này, anh nhất định phải nắm trong tay tất cả mọi thứ.

Giang Cung Tuấn không khỏi đưa mắt nhìn Giang Vô Song.

Trong thời gian ngắn, anh có chút không hiểu ý những lời này của Giang Vô Song.

“Em có ý gì?”

Giang Vô Song giơ hai tay lên.

“Quyền, tiền”

Cô ta nắm chặt tay trái: “Đây là quyền, ham muốn của con người là vô tận. Bất kể là ai, vì quyền sẽ đều không tiếc bất cứ giá nào. Ai cũng không thể đảm bảo Vương tiếp theo sẽ là người như thế nào. Muốn Đại Lan thực sự yên ổn, vậy thì tự mình làm Vương”

Cô ta siết chặt tay phải.

“Vương hiện tại đã bị động, bởi vì mạch kinh tế của Đại Lan nằm trong tay tứ đại gia tộc, còn lại là do không ít tập đoàn tài chính ở Thủ đô nắm giữ. Muốn không bị động, vậy thì chỉ có thể thực sự nắm giữ kinh tế Đại Lan.”

“Đây là một cơ hội”.

“Tổng tuyển cử sắp đến gần, lúc thanh lý tất cả thì nắm toàn bộ mọi thứ trong tay mình, sau đó tự mình làm Vương, Đại Lan mới do anh quyết định, như vậy mới có thể thực sự thực hiện được quốc thái dân an.”

Nói xong, cô ta nhìn Giang Cung Tuấn.

“Anh Giang, bây giờ anh là võ giả, tuổi thọ rất dài, chí ít cũng là trăm năm. Tại sao không nhân cơ hội này để giành được cơ hội thống trị, lưu danh thiên cổ?”

Giang Cung Tuấn nghe những lời này của Giang Vô Song thì không khỏi lắc đầu.

“Sống như thể quá mệt mỏi, anh không có ý muốn làm Vương, cũng không có tâm xưng bá, càng không muốn làm đại sự, cũng không muốn lưu danh muôn đời. Anh chỉ muốn quốc thái dân an, sau đó đưa người phụ nữ mình yêu đi ẩn cư, sống một cuộc sống không ràng buộc”

“Nhu nhược.”

Giang Vô Song lớn tiếng mắng: “Nói dễ nghe một chút là không có lòng cầu tiến, nói thô một chút thì là nhu nhược, nhát gan sợ phiền phức. Cuộc sống cũng chỉ trăm năm mà thôi, không làm nên sự nghiệp thì chẳng phải anh đến thế giới này một cách vô ích à?”.

Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế nhìn Giang Vô Song. Anh cảm thấy Giang Vô Song đã thay đổi. Giang Vô Song hiện tại trong lòng ôm hoài bão lớn.

Cô ta không bao giờ còn là Giang Vô Song mà Giang Cung Tuấn quen biết trước đó nữa..

“Vô Song, em thay đổi rồi”

“Em không có” Giang Vô Song phản bác: “Em chỉ nghĩ cho anh mà thôi”

Cô ta tới gần Giang Cung Tuấn. Rồi đột nhiên lao vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.

“Anh Giang, em hy vọng anh sẽ gây dựng được sự nghiệp, chứ không phải là giải quyết những chuyện này. Đẩy một tân Vương lên thượng vị rồi ẩn lui, như thế thì có khác gì hàm ngư”.

Người đẹp nhào vào trong lòng, Giang Cung Tuần ngây người.

“Anh Giang, em thích anh. Vì anh, chuyện gì em cũng làm được. Em sẽ giúp anh, dốc toàn lực giúp anh. Em cố gắng khống chế nhà họ Giang, cố gắng kết bạn là vì muốn chiếm quyền chủ động trong cuộc tổng tuyển cử sắp tới, giúp anh kéo phiếu, thuận lợi leo lên vị trí ngôi Vương”

Giang Vô Song càng nói càng kích động. Giờ khắc này, Giang Cung Tuấn cũng có chút mất phương hướng. Trong đầu anh không khỏi phác họa ra một hình ảnh.

Hình ảnh nắm giữ vạn dặm lãnh thổ, hậu cung ba ngàn, hàng đêm oanh ca.

Sau khi nghĩ đến những thứ này, chính bản thân anh cũng chấn động. Anh nhanh chóng thúc giục Thượng thanh quyết, để đầu óc tỉnh táo lại, vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn này.

Anh trấn định lại. Giang Vô Song vẫn còn đang rúc trong lòng anh, ôm chặt lấy anh.

“Hai, hai người?”. Một giọng nói khiếp sợ truyền đến. Đường Sở Vi đi tới.

Sáng sớm sau khi Giang Cung Tuấn ra khỏi cửa, cô chờ ở nhà một lúc, cảm thấy hơi buồn chán, muốn tìm người trò chuyện. Mà ở Thủ đô, cô cũng chỉ quen Giang Vô Song..

Vì vậy, cô đi tới nhà họ Giang.

Không ngờ, vừa bước vào phòng khách nhà họ Giang đã thấy Giang Cung Tuần ngồi trên ghế sô pha, Giang Vô Song đang dựa vào lòng anh, tay cũng với vào trong quần áo anh.

Trong lòng cô nhất thời nổi lên lửa giận. Vẻ mặt cô trở nên u ám.

Nghe được giọng nói, Giang Vô Song mới kịp phản ứng. Cô ta đứng lên, liếc mắt nhìn Đường Sở Vi đang đứng ở cửa, chỉnh sửa lại quần áo một chút vẻ mặt bình tĩnh nói: “Sở Vi, cô đã đến rồi.”

Giang Cung Tuấn vừa rồi đang thúc giục Thượng thanh quyết, áp chế suy nghĩ trong đầu.

Vừa dừng lại, Đường Sở Vi đã tới. Anh đứng lên.

“Giang Cung Tuấn, được lắm” Khóe mắt Đường Sở Vi nổi lên sương mù, giọt nước mắt trong suốt lăn xuống. Cô để lại một câu như thế rồi xoay người rời đi.

Thân thể Giang Cung Tuấn lóe lên, nhanh chóng biến mất tại chỗ, trong chớp mắt đã xuất hiện trước người Đường Sở Vi, kéo tay cô: “Sở Vi, đây là hiểu lầm, em nghe anh nói.”

“Hiểu lầm? Hai người đã ôm nhau như thế, tay cô ta còn để trong quần áo anh, nếu như tôi không đến, có phải sẽ cởi không?” Đường Sở Vi hét to.

Giang Vô Song đã đi ra, nhưng cô ta chỉ đứng ở cửa, không đi qua đó, cứ thể nhìn Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi..

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn khổ sở, nói: “Thực sự không phải như em nhìn thấy

“Vậy anh giải thích đi” Đường Sở Vi rưng rưng nhìn Giang Cung Tuấn.

“Chuyện này, giải thích với em thế nào đây?” Trong lúc nhất thời, Giang Cung Tuấn cũng không biết phải giải thích thế nào.

“Ha.”

Đường Sở Vị hất tay Giang Cung Tuấn, xoay người rời đi.

Giang Cung Tuấn đứng tại chỗ, đuổi theo cũng không được, mà không đuổi theo cũng không được.

“Đuổi theo đi, còn ngẩn ra đó làm gì” ở cửa phòng, Giang Vô Song hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt đầy ý cười, nói: “Em không quan tâm bên cạnh anh có bao nhiêu phụ nữ, em cũng không hẹp hòi giống như Đường Sở Vi này”

Giang Cung Tuấn nhìn Giang Vô Song thật sâu. Giang Vô Song trước mắt khiến anh cảm thấy xa lạ. Anh không nói câu nào, xoay người rời khỏi.

Phía sau truyền đến tiếng Giang Vô Song kêu to: “Anh Giang, lời em. nói anh hãy suy nghĩ thật kỹ. Đây chắc chắn là một cơ hội tốt. Có sự trợ giúp của em, anh nhất định có thể làm nên sự nghiệp, lưu danh thiên cổ.

Giang Cung Tuấn không để ý, nhanh chóng đuổi theo.

Đuổi tới cửa chính nhà họ Giang liền nhìn thấy Đường Sở Vi lái xe rời đi.

Tốc độ xe tương đối nhanh, trong nháy mắt đã vọt xa cả trăm mét.

Giang Cung Tuần thúc giục chân khí, thân thể giống như bóng ma, nhanh chóng đuổi theo, mạnh mẽ mở cửa xe, chui vào ghế phó lái.

Bình luận

Truyện đang đọc