CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Sau khi Giang Cung Tuấn rời khỏi Vương Triều Thịnh Thế phải đi đến phòng khám người phàm của Ngô Huy.

Nhưng mà, Ngô Huy đã ra ngoài, không có ở phòng khám.

Anh có chìa khóa cửa của phòng khám, trực tiếp mở cửa vào trong, anh cũng không mở cửa đón khách, sau khi vào phòng khám liên đóng cửa lại.

Anh đi vào phòng trong, năm lên giường ngủ mất.

Bởi vì, mấy ngày nay anh cũng chưa được ngủ ngon, nên định nhân cơ hội này, ngủ bù một giấc thật đã.

Nhưng anh cảm giác mình chưa ngủ được bao lâu, điện thoại liền vang lên.

Anh xoay người đứng dậy, phát hiện là Đường Sở Vi gọi đến, trên mặt anh mang theo một nụ Cười vui vẻ.

Anh nghe điện thoại.

Trong điện thoại, truyền đến âm thanh khóc nức nở của Đường Sở Vi.

Anh nghe cô nói như vậy, trong lòng liền thấy ấm áp, dịu dàng nói: “Anh đang ở chỗ phòng khám người phàm của Ngô Huy, anh sẽ nhanh chóng trở về thôi”

Anh biết, chắc chắn là người nhà họ Tôn đưa Đường Tấn trở về.

Ngay cả Lâm Hùng đều đã chết, nếu người nhà họ Tôn không ngốc, sao lại còn dám làm khó dễ Đường Sở Vi nữa chứ.

Sao lại còn dám để cho Đường Sở Vi ly hôn với anh.

Trừ phi là muốn chết.

Giang Cung Tuấn làm một động tác duỗi người.

Sau đó mới đứng dậy, đi ra khỏi phòng khám, đóng cửa khóa lại.

Cửa đóng lại, anh xoay người định đi.

Nhưng anh lại phát hiện trước cửa phòng khám có một cô gái đang đứng.

Cô gái khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

Cô mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, mang đôi giày cao gót màu trắng, tóc dài màu đen, dáng người thon dài, trước nhô sau vếnh, gương mặt tinh xảo, da thịt trắng nõn, khí thế trên người cũng rất mạnh.

Cô đứng trước một chiếc Ferrari, hai tay khoanh vòng, mắt đẹp chuyển động, nhìn kỹ người đang đóng cửa xoay người lại- Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cũng nhìn thấy cô.

Nhưng anh cũng không nhiều lời, xoay người liền đi.

“Ai…” Lâm Hân mở miệng kêu lên: “Giang Cung Tuấn”

“Hả?”

Giang Cung Tuấn dừng lại, nhìn Lâm Hân, trên mặt mang theo nghi ngờ: “Có chuyện gì?”

Anh nhìn kĩ Lâm Hân, nhưng lại phát hiện trong trí nhớ của mình cũng không có tôn tại một người như vậy nên anh nhíu mày lại?

Lâm Hân đi tới, vươn đôi tay thon dài trắng nõn như ngọc: “Giang Cung Tuấn, xin chào, tôi tên là Lâm Hân, à đúng rồi, tối mai chính là sinh nhật tôi, tôi muốn mời anh tham gia tiệc sinh nhật của mình”

Giang Cung Tuấn nhíu mày: “Cô có bệnh sao?”

Anh dám cá là mình không hề quen biết Lâm Hân.

Nhưng Lâm Hân lại đến mời anh tham gia tiệc sinh nhật của cô ta.

Đây không phải có bệnh thì gọi là gì?

Anh xoay người bước đi.

“Giang Cung Tuấn, tôi và Đường Sở Vi là bạn học với nhau”

Giang Cung Tuấn nghe thấy tên Đường Sở Vi thì dừng lại, nhìn cô ta: “Bạn học?”

“Đúng vậy, là bạn học.” Lâm Hân cười khẽ, nói “Chúng tôi cùng học ở Đại Học Trường Giang, chỉ là cô ấy học thiết kế trang phục, còn tồi học quản lý kinh tế, à đúng rồi..”

Nói xong, cô ta lấy ra hai tấm thiệp mời đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Giang Cung Tuấn: “Tối mai, ở nhà hàng Đại Trường Giang, chờ mong anh sẽ đến Giang Cung Tuấn nhìn kĩ Lâm Hân.

Anh thật sự rất không hiểu.

Tuy cùng một trường đại học, nhưng lại không cùng chuyên nghành, sao lại có thể kéo lên quan hệ được?

Hơn nữa, lúc học Đại học, Đường Sở Vi bị hủy dung toàn thân, tất cả mọi người đều rất sợ nhìn thấy cô ấy.

Mà Lâm Hân trước mặt này lại xinh đẹp như hoa, khí chất xuất trần, nói như thế nào cũng là một tồn tại cấp bậc hoa hậu giảng đường, nhưng bây giờ cô ta lại muốn đưa thiệp mời cho anh và Sở Vi.

Nhưng anh vẫn nhận lấy, nói: “Tôi về nhà hỏi lại Sở Vi, nếu cô ấy biết cô, đồng ý tham gia, tôi liên đưa cô ấy đến.

Nói xong, Giang Cung Tuấn liên xoay người rời đi.

Lâm Hân đứng trước cửa xe Ferrari mui trần, nhìn Giang Cung Tuấn rời đi.

Cô ta nhìn cho đến lúc không thấy bóng người nữa mới lấy ra điện thoại, gọi điện căn dặn: “Điều tra Đường Sở Vĩ cho tôi, mời hết những bạn học đại học năm đó của cô ta đến tham gia buổi họp mặt bạn bè của tôi”

Trong điện thoại truyền đến am thanh: “Dạ, cô chủ lớn”

“Hắc Long- Giang Cung Tuấn, ha ha, thật thú vị” Lâm Hân cup điện thoại, cười khẽ.

Cô là người nhà họ Lâm ở Thủ Đô.

Nhà họ Lâm ở Thủ Đô cũng là một gia tộc lớn, tài sản không thua gì nhà họ Diệp và nhà họ Cổ, Giang Cung Tuấn cướp xe của cô ta, sau khi đến tập đoàn Ella, cô ta liền vận dụng quan hệ đi thăm dò tung tích Giang Cung Tuấn, tìm được một ít ảnh chụp đẹp trai khi còn nhậm chức ngày xưa của Giang Cung Tuấn.

Vì vậy cô ta đã biết được thân phận của anh Ai có thể ngờ răng, Hặc Long – một trong năm đại soái mà bên trên cực kỳ coi trọng sẽ xuất hiện ở Trường Giang, còn trở thành con rể đưa tới cửa của nhà họ Đường.

“Đường Sở Vi thật là kiếp trước tích đức đi”

Lâm Hân hâm mộ.

Đường Sở Ví thì có tài đức gì mà đáng để Giang Cung Tuấn quan tâm bảo vệ?

Giang Cung Tuấn chạy xe điện, miệng ngâm nga ca khúc, hướng về phía khu chung cư của nhà họ Đường đi đến.

Anh không đi đường lớn mà là đi lối tắt.

Khi đi ngang qua một con ngõ nhỏ.

Một chiếc xe.Jeep nháy mắt xuất hiện ở phía trước, chặn ngang đường đi của anh Trên xe đi xuống một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông mặc bộ áo dài rộng thùng thình, mày rậm mắt to, mặt chữ Quốc, trên người có khí thế của người ở lâu trên địa vị cao Giang Cung Tuấn dừng xe điện lại, nhìn Tiêu Dao Vương vừa xuống xe.

Tiêu Dao Vương đã đi tới, lấy ra một cây thuốc ngon đặc biệt, đưa cho anh.

Giang Cung Tuấn nhận lấy.

Tiêu Dao Vương chỉ chỉ xe liếc mắt một cái: “Lên xe, nói chuyện?”

Giang Cung Tuấn châm thuốc, hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Không có chuyên gì hay để nói, nếu có việc thì ở ngay chỗ này nói đi, vợ tôi còn đang chờ tôi về nhà”

“Rốt cuộc cậu uốn làm gì?” Tiêu Dao Vương bình tĩnh mở miệng hỏi.

Ông ta mới đến Trường Giang không bao lâu cũng đã phải giúp Giang Cung Tuấn thu dọn tàn cuộc hết hai lần rồi.

Ông ta là Tiêu Dao Vương của Tây Cương, bầy giờ lại là người đứng đầu của năm đoàn quân đội, không phải là cấp dưới của Giang Cung Tuấn, nhưng anh lại liên tiếp sai bảo ông ta.

“Không phải chút chuyện thôi à?” Giang Cung Tuần thản nhiên nói Tiêu Dao Vương rống lên: “Đầu tiên là tập đoàn Ella, sau đó là Vương Triều Thịnh Thế, Giang Cung Tuấn, tôi biết cậu sức mạnh có một không hai, nhưng nơi này là Trường Giang, không phải Nam Cương, bộ dạng cậu đối phó với kẻ thù có thể đem đi đối phó với đồng bào mình được sao?”

Đối mặt với Tiêu Dao Vương đang tức giận, vẻ mặt của Giang Cung Tuấn lại không chút để ý, nói: “Tôi thì sao cũng được, nhưng nếu chọc đến vợ tôi thì không được nha”

Tiêu Dao Vương hít sâu một hơi, nói: “Tôi chỉ hy vọng cậu có thể an phận một chút, đừng gây chuyện nữa, còn có, tôi nghe được tin tức, cậu đến tìm Tứ đại gia tộc, làm một ít người của Tứ đại gia tộc đi lăng mộ của nhà họ Giang quỳ mười ngày sau đó tự sát, nếu không, gà chó không tha?”

“Đúng vậy”

Săc mặt Giang Cung Tuấn tối sâm lại.

“Bọn họ đáng chết”

“Chết, cũng không phải làm giống như cậu, chuyện này giao cho tôi, trong vòng ba ngày, tôi sẽ khiến cho những người có liên quan toàn bộ sa lưới pháp luật, nhận lấy trừng phạt nên có”

Giang Cung Tuấn ngẩng đầu, liếc mặt nhìn Tiêu Dao Vương một cái, tâm mặt của hai người đối diện nhau.

Thời gian giống như dừng lại tại một khắc này.

“Tiêu Dao Vương, tôi cảnh cáo ông, chuyện của tôi, ông đừng xía vào nếu không, tôi không ngại biến Năm Đại Soái thành Bốn Đại Soái đâu.”

“Cậu uy hiếp tôi”

“Phải!

“Cậu..”

Tiêu Dao Vương giận tím mặt Từ lúc ra đời đến nay, ai dám nói chuyện với ông ta như vậy?

“Nghe nói cậu có sức mạnh có một không hai, để tôi thử một chút..”

Tiêu Dao Vương cởi áo.

Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, thân thể của Giang Cung Tuấn lóe lên, không biết khi nào, trong tay anh đã xuất hiện một cây ngân châm.

Tiêu Dao Vương còn không kịp phản ứng lại thì một cây ngân châm đã đặt trên cuống họng ông ta.

Hình ảnh dừng lại ở một khắc này.

Trên trán Tiêu Dao Vương đổ ra mồ hôi hột.

Ông ta là Tiêu Dao Vương của Tây Cương, là một Đại Chủ Soái, có trường hợp nào mà chưa từng thấy qua?

Nhưng mà, giờ phút này, ông ta sợi Ông ta cảm nhận được một cõ rét lạnh, giống như trong hầm băng, làm cho xương sống đều đổ mồ hôi lạnh.

Ông ta biết Hắc Long rất mạnh.

Nhưng ông ta không nghĩ đến, sức mạnh của Hắc Long đã mạnh đến nồi đáng sợ như vậy.

Trách không được bên trên coi trọng hãn như vậy.

Giang Cung Tuấn thu lại ngân châm, ý lạnh trên người anh cũng đã tản ra hết.

Trở lại vẻ mặt không chút để ý, anh thản nhiên nói: “Chuyện của Tứ Đại gia tộc ông đừng lo đến, nếu ông muốn lo, vậy giúp tôi điều tra xem Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ đang ở đâu đi”

Giang Cưng Tuấn để lại một câu, xoay người, chạy xe điện, huýt sáo, dưới ánh nhìn chăm chú của Tiêu Dao Vương mà rời khỏi.

Sau khi anh đi xa, Tiêu Dao Vương mới nhịn không được lui lại vài bước.

Trên xe, đi xuống một người đàn ông.

Anh ta là thân tín của Tiêu Dao Vương- Hoặc Đống.

“Vương…”

Tiêu Dao Vương giơ tay, cắt ngang lời nói của Hoäc Đổng.

“Không nghĩ tới, thực lực của cậu ta đã mạnh đến nỗi đáng sợ như vậy, nếu thật sự ra tay, cậu ta muốn giết tôi thì chỉ cần một cây ngân châm mà thôi, Hắc Long, quả nhiên danh bất hư truyền.

Tiêu Dao Vương hít sâu một hơi.

Bình luận

Truyện đang đọc