CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hứa Linh đã một thời gian không về nhà, trong nhà không có thức ăn, vả lại cô cũng không biết nấu ăn.

Cô trực tiếp gọi thức ăn ngoài. Giang Cung Tuấn thì lấy điện thoại ra chăm chú xem bản đồ.

Sau khi Hứa Linh gọi thức ăn xong, cô nhích lại gần nhìn, dò hỏi: “Anh đang xem gì vậy?”

Thân thể cô kề bên Giang Cung Tuấn, da thịt tiếp xúc với nhau, Giang Cung Tuấn có thể cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trên làn da của cô.

Hai người trông rất thân mật.

Giang Cung Tuấn nói: “Mười năm trước, sau khi Đường Sở Vi kéo anh ra khỏi biển lửa, anh đã nhảy xuống sông. Anh trôi theo dòng sông, cuối cùng tiến vào một hang động dưới lòng đất. Anh ở trong đó nhặt được một quyển sách y thuật”

“Hoá ra anh có được sách y thuật là như vậy.”

Hứa Linh đột nhiên nhận ra.

“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Hang động rất lớn, khi đó anh rất đói, chỉ cầm theo một quyển y thuật và một ít ngân châm rồi rời đi. Anh cảm thấy trong hang động dưới lòng đất kia nhất định có tâm pháp nội gia tu luyện.

Nhưng anh không có cách nào có thể xác định được vị trí của hang động.”

Giang Cung Tuấn nhắm nghiền mắt, nói.

Năm đó, anh không biết mình trôi trên sông bao lâu, không biết mình làm cách nào vào được hang động dưới lòng đất, cũng không biết mình rời đi từ đâu. Anh chỉ biết sau khi rời khỏi hang động, anh đã đi về phía Nam và lưu lạc đến Nam Cương rồi trở thành một quân nhân. Anh không nhớ mình rốt cuộc đã mất bao lâu để đến được Nam Cương. Hiện tại, anh không có cách nào để xác định được vị trí cụ thể của hang động.

“Shtt…shtt…

Khi Giang Cung Tuấn nghĩ đến việc gì đó, đầu lại bắt đầu đau. Trong đầu dường như có vô số côn trùng căn xé, anh nhăn mặt vì đau đớn, không khỏi thốt lên tiếng kêu thống khổ.

“Đừng suy nghĩ nữa.”

Hứa Linh lập tức đứng dậy, leo lên ghế sô pha, ngồi phía sau Giang Cung Tuấn.

“Đến đây, dựa vào em, em giúp anh xoa bóp”

Giang Cung Tuấn dựa vào cô. Hứa Linh nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho anh. Việc xoa bóp này giúp Giang Cung Tuấn giảm đau đầu rất nhiều.

“Anh thật sự muốn đi tìm hang động dưới lòng đất đó sao?” Hứa Linh mang vẻ mặt đau khổ nói, “Anh nhìn xem, anh như vậy, còn đi tìm cái gì nữa?”

“Anh không thể không tìm. Không tìm anh sẽ chết. Anh không muốn chết. Anh còn rất nhiều việc chưa làm” Giang Cung Tuấn từ từ nhắm mắt và nhẹ nhàng nói. Mặc dù anh coi nhẹ sự sống và cái chết, nhưng bây giờ anh vẫn còn nhiều việc chưa làm, anh chưa thể chết được. Cơ thể anh trúng cổ độc. Tu luyện chân khí là cách duy nhất có thể giải độc mà hiện tại anh biết. Chỉ cần có cơ hội, anh đều muốn thử một lần.

Hứa Linh cũng không nói gì nữa, yên lặng xoa bóp cho Giang Cung Tuấn. Anh nhắm mắt hưởng thụ, ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Với sự lan tràn của cổ độc trong người, cơ thể anh ngày càng ốm yếu. Bây giờ đặc biệt dễ đói và dễ buồn ngủ.

Hứa Linh nhẹ nhàng buông Giang Cung Tuấn ra, để cho anh nằm trên sô pha, cô đi lấy một cái chăn đắp lên người anh.

Giang Cung Tuấn lần này ngủ hơn một giờ.

Anh tỉnh dậy vì đói. Vừa tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, cảm giác thèm ăn lại tăng gấp bội. Anh xoay người dậy, ngồi trên ghế sô pha nhìn đồ ăn trên bàn, không khỏi cười nói: “Thơm quá”

Hứa Linh đã chuẩn bị xong bữa ăn, cô cầm đũa định đút cho Giang Cung Tuấn ăn.

“Anh còn chưa đến nổi không cầm được đũa, đưa cho anh, anh có thể tự làm được” Giang Cung Tuấn cầm lây đũa trong tay Hứa Linh, tự mình ăn. Hứa Linh cũng câm đũa, vừa ăn vừa nhìn Giang Cung Tuấn.

Nhìn một chút, cô thở dài một cái.

Sau bữa ăn, Giang Cung Tuấn bảo Hứa Linh đi ra ngoài mua một số bản đồ giấy. Sau khi Hứa Linh mua bản đồ về, Giang Cung Tuấn bắt đầu suy đoán. Suy đoán vị trí của hang động mà năm đó anh đã tiến vào. Trên bàn có rất nhiều bản đồ.

Có nhiều đường và vòng tròn được đánh dấu trên các bản đồ này. Sau khi phân tích cẩn thận, Giang Cung Tuấn lại lấy ra một tấm bản đồ mới tỉnh, cầm bút vẽ một vòng tròn màu đỏ lên đó.

Hứa Linh hỏi: “Anh đã tìm được chưa?”

Giang Cung Tuấn vẻ mặt không xác định, nói: “Mười năm trước, Giang gia bị lửa thiêu rụi vào ban đêm, lúc đó anh vừa ăn xong, sau khi nhảy xuống sông thì hôn mê. Đến lúc anh tỉnh lại, đã ở trong hang động dưới lòng đất, khi đó anh mới cảm thấy đói. Cho nên anh đoán hang động đó cách Giang gia mười năm trước không xa.” Giang Cung Tuấn chỉ vào một con sông trên bản đồ.

“Anh đã trôi theo dòng sông này. Dựa theo tốc độ chảy của dòng nước, vị trí của hang động có thể ở khu vực này” Giang Cung Tuấn chỉ vào một ngọn núi.

Hứa Linh hỏi: “Vậy khi nào anh đi?”

Giang Cung Tuấn hơi dừng tay, nói: “Đừng lo lắng, anh cũng không chắc là nó ở đây. Anh cần người đi kiểm tra trước. Anh sẽ gọi cho Tiêu Dao Vương”

Giang Cung Tuấn vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Dao Vương.

“Anh Giang, hôm nay tôi bận quá không đi đón cậu được, thật xin lỗi”

Giọng của Tiêu Dao Vương truyền qua điện thoại. Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Không sao, đúng rồi, có thể cho tôi mượn vài người được không?”

Tiêu Dao Vương hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tôi muốn đi tìm một Giang Cung Tuấn nói: nơi, tôi cần một vài người có thân thủ tốt.”



“Hai người ở cùng nhau thật sao?” Đường Sở Vi có vẻ tức giận, giọng nói tăng lên rất nhiều.

“Xem như là vậy đi”

Hứa Linh không che giấu Dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ công khai. Hiện tại Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đã ly hôn, cô cũng không bị coi là phá hoại gia đình người khác “Hứa Linh, tôi xem cô như em gái, vậy mà cô lại cướp đi người đàn ông của tôi. Thật không ngờ cô là người như vậy” Đường Sở Vi măng.

“Sở Vi, cô và Giang Cung Tuấn đã ly hôn rồi Anh ấy không phải là chồng cô nữa thì sao gọi là tôi cướp đi người đàn ông của cỏ được? Tôi cũng thích anh ấy, tôi cũng yêu anh ấy, anh ấy độc thân rồi, lẽ nào tôi không được theo đuổi anh ấy sao?”

“Được… Hứa Linh, cô là đồ khốn, cô biết Giang Cung Tuấn là Häc Long nhưng không nói cho tôi biết, còn thuyết phục anh ấy ly hôn với tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc