CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Cái bóng kia chính là Khí Linh của tiên phủ, nếu nói theo cách của người hiện đại thì chính là người máy trí tuệ nhân tạo. Nó không phải vật sống nhưng lại có ý thức và có thể giao tiếp với con người.

Khí Linh lại nhìn đám người rồi khẽ lắc đầu, thở dài: “Xem ra năm đó chủ nhân thiết lập thời gian xuất hiện có hơi sai rồi, mấy người này yếu ớt như vậy làm sao xứng có được truyền thừa của chủ nhân”

Thần Bảo Lang nghe vậy có hơi sốt ruột: “Tiền bối, tuy bây giờ tôi còn yếu nhưng có tiềm năng vô hạn, nếu có thể vào tiên phủ đạt được truyền thừa của tiền bối chắc chắn sẽ không làm ngài ấy mất mặt, nhất định sẽ có đột phá lớn”

Những người khác cũng nói theo: “Tiền bối, tôi cũng không kém”.

“Tiềm năng của tôi cũng rất lớn, nếu cho tôi kế thừa tiên phủ thì sau này chắc chắn sẽ trở thành cao thủ đỉnh cấp.”

“Tiền bối, ngài có thể xem xét lựa chọn tối”

Những sinh linh Thương giới ai nấy nói không ngừng, ai cũng muốn tranh giành toà tiên phủ này.

Giang Cung Tuấn lại không hùa theo bọn họ, bởi vì anh biết tiên phủ này không có phần mình rồi.

Khí Linh nói: “Nếu đã xuất thể thì dù thế nào cũng phải y theo di nguyện của chủ nhân, chọn một chủ nhân cho tiên phủ”

Vài người nghe vậy thì mừng rỡ không thôi.

Khí Linh tiếp tục nói: “Có thể trở thành chủ nhân của tiên phủ hay không ta không thể quyết định, phải xem bản thân của các vị rồi, năm đó chủ nhân bố trí chín cửa ải, nếu ai có thể vượt qua cả chín ải đó thì có thể trở thành chủ nhân của tiên phủ.”

Giang Cung Tuấn nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần, nếu cạnh tranh công bằng thì có lẽ còn có cơ hội, nhìn Lan Tâm bên cạnh, nói: “Mẹ, núi Bất Chu rất nguy hiểm, vì để an toàn mẹ về Lan Lăng trước đi, chờ sau khi chuyện ở đây kết thúc con sẽ đưa mẹ đi thanh lọc ma khí”

Lan Tâm gật đầu nhìn Giang Cung Tuấn, nhắc nhở: “Con cẩn thận một chút”

“Vâng, con biết rồi.”

Sau đó Lan Tâm rời khỏi núi Bất Chu.

Mà lúc này càng lúc càng có nhiều cường giả Thương giới tập trung trước cửa vào tiên phủ, con số đã lên đến hơn ba ngàn người.

Có thể xuyên qua phong ấn đến trái đất đều là cao thủ chân chính, Khí Linh thấy người tới càng lúc càng đông cũng không sốt ruột, mà vẫn kiên nhẫn chờ, khoảng mười phút sau cả dãy núi đã chật kín người. Con số đã tăng lên khoảng mười ngàn, trong đó đa số đều đến từ Thương giới, có con người, cũng có một vài loài dị thú đã ăn Hóa hình đan nên có thể biến thành hình người.

Ngay cả Mạch Doanh đã đi khỏi cũng cảm nhận được động tĩnh ở núi Bất Chu nên quay trở lại.



Khí Linh nhìn thấy đã có nhiều người đến như vậy mới đứng ra, nói: “Năm đó chủ nhân thiết lập chín cửa ải, dặn dò ta khi tiến phủ xuất thể thì mở ra, chỉ cần có thể thuận lợi xông qua chín cửa ải là có thể trở thành chủ nhân mới của tiên phủ”

Thần Bảo Lang đứng ra hỏi: “Nếu có nhiều người cùng qua được thì sao?”

Khí Linh nói: “Ai qua trước thì được, các vị, mời vào tiên phủ”

Khí Linh làm động tác mới, sau đó cửa tiên phủ mở ra.

Bên trong phát ra ánh sáng lượn lờ, không thể nhìn rõ tình hình bên trong.

Thần Bảo Lang dẫn đầu bước vào, những người khác theo sát phía sau.

Giang Cung Tuấn lại không đi theo, nhìn qua diện tích sân màu vàng kia cũng không lớn lắm, anh lẩm bẩm trong lòng: “Nơi này có thể chứa nhiều người như vậy sao?”

Anh đứng nhìn dòng người không ngừng đi vào, rất nhanh đã có mấy ngàn người vào được bên trong, trong lòng càng thấy nghi ngờ.

Anh là người đi vào cuối cùng, cho tất cả mọi người vào rồi anh mới bước vào cửa, xuyên qua luồng ánh màu vàng cảnh vật trước mắt lập tức xảy ra biến hóa, anh xuất hiện trên đỉnh một dãy núi. Khắp núi nở đầy hoa và trồng vô số cây cối, trên cây kết trái lạ, trái nào trái nấy toả ra mùi thơm.

“Đây là gì?” Giang Cung Tuấn chấn động, sau khi bước qua cánh cửa tựa như bước vào một thế giới khác vậy.

“Nhiều thần vật như vậy?” Giang Cung Tuấn kinh ngạc nhìn khắp nơi.

“Không được hái bất cứ quả nào ở nơi này, nếu vi phạm sẽ bị hủy bỏ tư cách vượt ải” Giọng của Khí Linh vang lên.

Những người đang ngo ngoe rục rịch lúc này mới thu hồi ý đồ trong lòng, mọi người nhìn ngó khắp nơi, ai nấy đều nôn nóng. Truyền thừa của cao thủ thượng cổ không cần nói, chỉ những thần vật ở đây cũng đã là báu vật ngàn năm có một.

Sau cơn khiếp sợ, Giang Cung Tuấn nhìn nơi núi non đằng xa có một tòa thành.

Trong thành có rất nhiều kiến trúc cổ xưa giống như lâu đài phương tây, mỗi tòa lâu đài đều cao hơn ngàn mét, từ xa nhìn lại giống như trong cảnh thần tiên.

“Lớn đến vậy sao?” Giang Cung Tuấn trợn mắt, anh cho rằng trong này chỉ là những ngôi nhà mà thôi nhưng không ngờ vào rồi mới phát hiện nơi này còn có nhiều đồ quý hiếm.

Đây đúng là một thế giới khác luôn mà, trái tim anh nhịn không được rung động, thân thể cũng run rẩy. Nếu như có được tiên phủ này có phải cũng sẽ có được tất cả những thứ này hay không. Lúc này trong lòng anh muốn trở thành chủ nhân của nơi này hơn bao giờ hết.

“Thật thần kỳ”



“Không hổ danh là tiên phủ do cao thủ thượng cổ chế tạo ra”

“Trở thành chủ nhân tiên phủ sẽ có được tất cả những thứ này.”

“Linh khí trời đất thật dồi dào”

Khắp nơi có không ít người ồ lên.

Lúc này giọng Khí Linh lại vang lên: “Các vị có nhìn thấy toà thành ở đằng xa không, từ dãy núi này đến đó, ai xuất hiện ở trung tâm toà thành lấy được Tiên linh trước sẽ là chủ nhân của tiên phủ. Trên đường đi sẽ có tổng cộng chín cửa ải, ải nào cũng vô cùng khó khăn, muốn thông qua thì không thể chỉ dựa vào thực lực mà còn cần cả may mắn.

Lần vượt ải này không hạn chế điều gì cả, các vị có thể tự do chém giết, nếu thực lực đủ mạnh giết sạch những người khác vậy cho dù cho không qua được chín ải cũng có thể trở thành chủ nhân tiên phủ.” Giọng Khí Linh vang vọng.

Theo lời nói vang lên, mọi người nhanh chóng thúc giục chân khí, cảnh giác nhìn bốn phía đề phòng có người ra tay đánh lén.

Thần Bảo Lang nghe được những lời này không khỏi bật cười, nếu cạnh tranh công bằng thì cơ hội gã có được tiên phủ thật xa vời, nhưng bây giờ có thể sử dụng vũ lực vậy tỷ lệ thắng sẽ là rất lớn.

Ai dám cản đường giết hết là được, đối với điểm này gã vẫn rất có lòng tin.

Lúc này trên đỉnh núi bỗng nhiên hiện ra một con đường xuống núi quanh co khúc khuỷu.

“Các vị, bắt đầu đi, bắt đầu từ đường núi này qua được chín ải là có thể đến đến trung tâm thành, có được Tiên linh là có thể trở thành chủ nhân của tiên phủ.”

Nhìn thấy con đường xuất hiện một cách thần kỳ, Giang Cung Tuấn lại ngạc nhiên đến ngây người. Chuyện này đối với một người sống ở thời hiện đại quả thật chính là kỳ tích.

Cuộc vượt ải vừa bắt đầu đã có không ít người sôi nổi lên đường. Lúc Giang Cung Tuấn đang định đi thì bên cạnh xuất hiện một người, người này quần áo màu trắng, tóc dài đen bóng, khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, tuy là đàn ông nhưng lại còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ.

“Cậu Giang”

Giang Cung Tuấn đề phòng nhìn Mạch Doanh.

“Ôi, đừng nhìn tôi như vậy chứ” Mạch Doanh cười nói: “Cậu nghĩ sao nếu chúng ta hợp tác nhỉ?”

“Hợp tác?” Giang Cung Tuấn đề phòng nhìn Mạch Doanh.

Mạch Doanh đưa tay làm động tác “giết”: “Chúng ta hợp tác giết hết mọi người, sau đó cùng nhau đánh một trận, thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc