CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Sau khi đã thuyết phục được Độc Bộ Vân, chuyện kế tiếp sẽ dễ dàng hơn.

Hứa Linh lái xe, dẫn Giang Cung Tuấn trở về nhà mình. Sau khi vào nhà, Giang Cung Tuấn vội vã lấy cuốn hạ của Y Kinh ra đọc. Anh đọc rất nghiêm túc, vừa đọc vừa tìm hiểu, còn kêu Hứa Linh lấy vở bút tới cho mình. Anh ghi lại những gì không hiểu, mở máy tính lên tìm kiếm nghĩa của những từ cổ văn này trên internet. Suốt cả ngày, anh đều ở nhà Hứa Linh nghiên cứu cổ văn.

“Cung Tuấn, nghỉ ngơi một lát, uống ly nước ấm đi” Hứa Linh bưng một ly nước ấm tới, lấy cuốn hạ sách thuốc trong tay Giang Cung Tuấn ra đặt một bên, quan tâm nói: “Anh đã đọc sách rất lâu rồi, bây giờ anh vẫn còn yếu lắm, không nên mệt mỏi quá mức.”

Giang Cung Tuấn lười biếng vươn vai. Nghiên Cứu cả này, anh cũng hơi mệt. Thân tâm đều mệt mỏi, đầu óc còn choáng váng. Anh tiếp nhận nước ấm trong tay Hứa Linh, cười nói: “Cảm ơn”

“Anh nói cảm ơn gì? Chẳng phải là việc em nên làm hay sao? Buối tối anh muốn ăn gì? Em gọi đồ ăn ngoài” Hứa Linh cười xán lạn, không thể khép miệng lại. Mặc dù cô biết mình sẽ không thể ở bên Giang Cung Tuấn rất lâu, nhưng chỉ cân được ở bên cạnh Giang Cung Tuấn thì cô lại vui vẻ.

“Tùy tiện ăn gì đó đi” Giang Cung Tuấn không có yêu câu gì về đồ ăn. Anh không kiêng ăn, cái gì ăn được anh đều ăn.

Hứa Linh ngồi xuống, lại gần Giang Cung Tuấn, cả người như sắp năm trên người anh. Cô lấy di động ra mở app kêu đồ ăn, bấm vào một nhà hàng được mua nhiều nhất.

“Mua một phần thịt bò xào nhé?”

“Mua thêm thịt heo xào rau nhé?”

“Cả món này nữa, trông ngon quá…”

Cô kề sát Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô nên cảm thấy hơi ngượng ngùng, khẽ hoạt động thân thể giữ khoảng cách với cô, cười nói: “Được rôi, em xem rồi gọi đi”

Hành động vô thức của Giang Cung Tuấn khiến Hứa Linh hơi thất vọng. Giang Cung Tuấn vẫn không coi cô là bạn gái, có lẽ chỉ là một người bạn nữ tri kỷ mà thôi.

Cô nhanh chóng chọn rất nhiều món, chọn xong, cô nói: “Em xả nước ấm xong rồi. Anh đi tắm nước ấm đi. Tắm xong thì chắc đồ ăn cũng được đưa tới rồi”

“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu, đứng dậy đi về phía phòng tắm. Mới vừa vào không lâu, cởi hết quân áo ngâm mình trong bồn thì tiếng gõ cửa vang lên.

“Anh cần kỳ lưng không?”

“Không… Không cân!” Giang Cung Tuấn cuống quýt từ chối. Anh không dám cho Hứa Linh vào đây.

Ngoài cửa không có tiếng động. Giang Cung Tuấn ngâm mình trong nước ấm, nhìn trân nhà, đắm chìm trong suy nghĩ. Anh đang nghĩ về tình cảm vấn đề. Một bên là Đường Sở Vi, một cô gái vì cứu anh, vì anh mà chịu bao nhiêu khổ cực suốt mười năm. Một cô gái một lòng ở bên cạnh anh, không mong hồi báo, tri kỷ, trí tuệ, cái gì cũng có thể xử lý. Hai bóng dáng không ngừng xoay tròn trong đầu anh. Anh cảm thấy rất rối bời, không biết nên lựa chọn như thế nào, càng nghĩ lại càng phiên lòng. Anh hít sâu một hơi rồi thở dài, tạm thời không suy nghĩ về mấy vấn đề này nữa, vẫn là chờ giải quyết Thiên Tử, chờ tân vương lên ngôi sau khi tổng tuyển cử rồi lại tính toán.

Giang Cung Tuấn ngâm mình một hồi rồi ngủ.

Đồ ăn đã được mang tới, nhưng Giang Cung Tuấn còn chưa đi ra, kêu mấy tiếng không ai đáp lại. Cô đẩy cửa vào phòng tắm, phát hiện Giang Cung Tuấn ngâm mình trong bồn tảm ngủ gật, cô đi qua, thử độ ấm của nước, nước đều sắp lạnh.

“Thế này mà cũng ngủ được, thật là phục.

Cũng không sợ bị cảm”

Cô nhẹ nhàng đẩy Giang Cung Tuấn: “Cung Tuấn, dậy đi, ăn cơm.”

Lúc này Giang Cung Tuấn mới bừng tỉnh, nhìn Hứa Linh, chợt đỏ mặt, hỏi: “Sao… Sao em lại vào đây?”

Hứa Linh mím môi cười nói: “Em gõ cửa rồi, thấy anh không đáp lời nên sợ anh xảy ra chuyện gì mới vào phòng tắm xem thử. Em là con gái mà còn không sợ, anh là đàn ông mà thẹn thùng à?

Nhìn xem, còn đỏ mặt nữa, còn như chiến thần không?”

Nghe Hứa Linh nói vậy, Giang Cung Tuấn càng ngượng ngùng.

“Em… em ra ngoài trước đi. Anh mặc quần áo”

“Ừ” Hứa Linh đáp lại, liếc nhìn bồn tắm, cũng không biết là đang nhìn cái gì, sau đó mới xoay người rời đi.

Giang Cung Tuấn thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

Đồ ăn đã được bày ra bàn, Hứa Linh cầm đũa đưa cho anh. Giang Cung Tuấn nhận đũa, bắt đầu ăn cơm. Chưa ăn xong thì điện thoại của Giang Cung Tuấn vang lên, anh lấy điện thoại ra xem, phát hiện là dãy số lạ, hơi chân chờ rồi cúp máy.

“Sao vậy? Ai gọi thế? Sao anh không nghe máy?”

Giang Cung Tuấn lắc đầu: “Là số điện thoại lạ, chắc là quảng cáo gì đó.”

Anh vừa cúp máy thì điện thoại lại reo lên, vẫn là số đó. Lần này anh nghe máy. Trong điện thoại vang lên tiếng chửi: “Giang Cung Tuấn, cậu ở đâu hả? Mau cút lại đây cho tôi!”

Giọng nói rất quen thuộc, là Hà Diệp Mai, mẹ của Đường Sở Vi. Giang Cung Tuấn khẽ cau mày: “Có chuyện gì?”

“Cậu còn có mặt mũi hỏi tôi hả? Tôi nói cho cậu biết, nếu con gái tôi có bất trắc gì thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu! Cậu mau cút tới đây cho tôi! Sở Vi đang tìm chết vì cậu đấy!”

“Cái gì?” Sắc mặt Giang Cung Tuấn thay đổi, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Sở Vi muốn nhảy lầu!”

Nghe vậy, Giang Cung Tuấn lập tức nói: “Tôi Tôi sẽ tới đó ngay!”

Hứa Linh không nhịn được hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Giang Cung Tuấn bất đc dĩ: “Mẹ Sở Vì gọi tới, bà ta nói Sở Vi muốn nhảy lâu”

“Hả?” Sắc mặt Hứa Linh cũng thay đổi, vội nói: “Vậy thì anh còn ngồi đấy làm gì, em sẽ lái xe đưa anh đến đó.”

“Làm phiền em”

“Có gì đâu mà phiên? Mạng người quan trọng hơn, mau đi thôi”

Cô kéo Giang Cung Tuấn ra ngoài, lái xe rời khỏi biệt thự, chạy tới bệnh viện quân khu Bệnh viện quân khu, khu năm viện, trên cửa sổ tầng tám. Đường Sở Vi ngồi bên cửa sổ, dưới lầu toàn là người, trong phòng bệnh cũng có người, đó là người nhà họ Đường Buổi sáng, Hứa Linh đã báo cho người nhà họ Đường, người nhà họ Đường cũng biết Đường Sở Vi xảy ra chuyện nên đều đến thăm.

Trong phòng bệnh, Hà Diệp Mai khóc nước mặt nước mũi tèm lam nhìn Đường Sở Vi: “Sở Vị, con làm gì vậy hả? Con mau xuống dưới đi! Có gì muốn nói thì xuống dưới đã được không?”

“Chị, chị đừng nghĩ quẩn, có gì ghê gớm đâu, chị xuống dưới trước đãt”

“Sở Vị, lời nói của ông nội mà cháu cũng không chịu nghe à?”

Người nhà họ Đường không ngừng khuyên bảo.

“Đừng… Đừng lại đây!” Đường Sở Vi nhìn người nhà họ Đường: “Nếu còn dám lại gần thì tôi sẽ nhảy xuống! Hu hu hu… Anh ấy không cần tôi, Giang Cung Tuấn không cần tôi nữa” Cô bật khóc.

Người nhà họ Đường đều lo lãng Đường Sở Vi mất khống chế, sợ cô nhảy xuống nên không dám tới gần. Hà Diệp Mai kêu mọi người: “Mau, mau lùi về sau đi”

Nghe vậy, mọi người đều lùi vẽ sau Hứa Linh lái xe nhanh chóng đuổi tới, trên đường đi, Giang Cung Tuấn không nói một lời Anh không quan tâm tới Đường Sở Vi là vì không muốn Đường Sở Vi lại bị tổn thương. Chỉ cần anh tiếp tục ở bên cạnh Đường Sở Vi thì chäc chăn Thiên Tử sẽ lại nghĩ cách nhäm vào anh, kế tiếp anh sẽ phải gặp trận tranh đấu chính trị tàn khốc.

Anh phải biến mình thành người không có mối đe dọa nào, không muốn bị bẻ địch bắt được nhược điểm của mình. Nhưng anh không ngờ Đường Sở Vị sẽ vì chuyện này mà phí hoài bản thân mình ———–

Bình luận

Truyện đang đọc