CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Sau khi Đào Thi mở miệng, không ai giơ bảng lên cả khiến ông ta vô cùng vừa lòng.

Vậy mà giờ phút này, lại có một giọng nói truyền đến, ông ta nhìn thấy người đang ra giá là Giang Cung Tuấn, nháy mắt, sắc mặt liên trở nên u ám.

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn, một gương mặt mới, tuổi tác thì không tính là lớn.

Ông ta lạnh lùng cất giọng: “Cậu bé này, chẳng lẽ anh chưa nghe ta nói, rằng củ nhân sâm ngàn năm này ta muốn có sao. Anh có ý gì thế này, muốn đối nghịch với Đào Thi ta sao?”

Giang Cung Tuấn không hề quan tâm đến Đào Thi.

Đây là nhân sâm ngàn năm, anh phải có được để đưa cho Đường Sở Ví.

Trên bục bán đấu giá.

Phương Thanh Tâm nhìn Đào Thi, sắc mặt cũng trầm đi.

Cô biết Đào Thi, ông ta là một người cực kỳ khó chơi, hơn nữa y thuật cũng cực cao không thua kém ông cô chút nào hết.

Lúc này Đào Thi đã đứng ra nói ông ta phải có củ nhân sâm ngàn năm này, chắc chắn củ nhân sâm này không thể được bán ra với một cái giá tốt.

Bây giờ lại có Giang Cung Tuấn đứng ra ra giá.

Cô cũng nhìn thấy người đứng bên cạnh Giang Cung Tuấn là Đường Sở Vi.

Cô khá ngạc nhiên.

Đây không phải là Đường Sở Vi của nhà họ Đường sao?

Cô cũng không biết rốt cuộc Đường Sở Vi này có lai lịch như thế nào, nhưng lần trước ở bữa tiệc sinh nhật Lâm Hân, ông nội cô cực lực bảo vệ, giữ gìn cho Đường Sở Vi.

Đối mặt với Đào Thi đang nhìn đầy uy hiếp, Giang Cung Tuấn cười nhạt: “Ông muốn củ nhân sâm ngàn năm này, tôi cũng muốn có. Nếu đây đã là một buổi đấu giá rồi vậy thì cạnh tranh công bảng, người nào ra giá cao hơn là của người đó.”

Đường Sở Vi kéo nhẹ áo Giang Cung Tuấn, nhỏ giọng nói: “Chồng à, hay là thôi, chúng ta từ bỏ, hơn nữa chúng ta cũng làm gì có tiền đâu.”

Giang Cung Tuấn vỗ vỗ tay Đường Sở Vi ý bảo cô yên tâm.

Còn Đào Thi trâm mặt đứng dậy, trên người mang theo khí lạnh.

Ông ta đứng ra mở miệng vì muốn dùng mức giá thấp nhất mà có được củ nhân sâm ngàn năm này.

Vậy mà không biết ở nơi nào nhảy ra thằng nhóc thối tha này.

“Hừ, còn muốn nhiều tiền hơn ta nữa cơ à?”

Ông ta không cam lòng yếu thế, nhất thời hô to: “Ta ra ba tỷ ba trăm triệu.”

Nói xong còn liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn lại giơ thẻ lên: “Năm tỷ.”

Wowl Phía trên hội trường truyền đến thanh âm lạnh lùng.

Chuyện này, còn có thể như vậy sao?

Từ ba tỷ ba trăm triệu trực tiếp lên đến năm tỷ sao?

Tên nhóc này rốt cuộc là ai, sao trước giờ chưa từng thấy qua?

Còn là gương mặt mới nữa.

Chẳng lẽ đây là cậu chủ của một đại gia tộc nào đó sao?

Nhưng nhìn từ cách ăn mặc cũng không giống là kẻ có tiền.

Không ít người âm thâm ngạc nhiên.

Còn về Đào Thi, ông ta muốn phát hỏa.

Củ nhân sâm ngàn năm này đối với ông ta rất hữu dụng, ông ta ở tình thế bắt buộc đấy.

Sắp đến đợt thi mới của những người theo trung y nơi đây rồi, để đoạt được danh hiệu thần y, vang danh toàn quốc, ông ta đã chuẩn bị rất nhiều năm rồi. Ông ta đã nghiên cứu ra một phương thuốc mới nhưng cần củ nhân sâm này làm thuốc dẫn.

“Sáu tỷ”

Đào Thi giống như gào ra câu nói đó.

Giọng của ông ta vang khắp cả hội trường.

Tất cả mọi người đều biết, Đào Thi đang vô cùng tức giận.

Ai cũng biết rằng hắn là kẻ nhớ lâu thù dai, Giang Cung Tuấn lại hoàn toàn đắc tội với Đào Thi, thù này chắc chắn bị ghi lại rồi.

“Chín tỷ: Giang Cung Tuấn nói với vẻ mặt chẳng thèm để ý.

“Chồng à…

Sắc mặt Đường Sở Vi tái nhợt Chín tỷ, đúng là dám mở miệng mà, cô lấy đâu ra chín tỷ chứ.

Kim Tĩnh Ân đứng ở bên cạnh cũng nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ anh thản nhiên hô lên cái giá chín tỷ này, thế này khác gì ném tiền qua cửa sổ đâu.

Các nhân vật có tiếng trong hội trường đều chấn động.

Tuy rằng đây là nhân sâm ngàn năm, nhưng giá cao nhất chắc chỉ đến năm tỷ thôi.

Chín tỷ, quá cao rồi.

Sắc mặt Đào Thi lúc trắng lúc xanh.

Bằng thanh danh của ông ta, ở khắp đất nước này làm gì có ai dám đối nghịch với ông ta, hiện giờ chỉ bằng một thăng nhóc vắt mũi chưa sạch lại dám cùng ông ta đối đầu ở cái hội đấu giá này.

Chín tỷ, chín tỷ cơ đấy, tuy rằng ông ta là thầy thuốc nổi danh khắp đất nước rồi, mỗi lần khám bệnh cũng thu cả trăm triệu.

Nhưng mà nhiều năm tích góp như vậy ông ta cũng chỉ có đến mười tỷ thôi.

“Mười tỷ”

“Mười lăm tỷ.”

Giang Cung Tuấn không hề để ý mở miệng.

“Anh…

Đào Thi tức giận lùi lại một chút, giơ tay chỉ vào Giang Cung Tuấn, giận dữ hét lên: “Thằng nhóc kia, anh rốt cuộc là ai, vì sao nhất định phải đối nghịch với ta”

Giang Cung Tuấn thản nhiên đáp: “Tôi chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, tôi nói rồi, ai ra giá cao hơn là của người đó, nếu như ông muốn có nó, vậy ông tiếp tục ra giá đi”

Đường Sở Vi nghe thấy Giang Cung Tuấn hô lên cái giá trên trời mười lăm tỷ như vậy, toàn thân thể run lẩy bẩy không đứng thẳng nổi. Cô không ngừng lôi kéo Giang Cung Tuấn muốn anh dừng lại.

Nhưng mà, Giang Cung Tuấn lại thờ ơ.

“Được, được, được”

Đào Thi tức giận đến bật cười, vươn đôi tay già nua ra chỉ vào Giang Cung Tuấn: “Nếu anh muốn thì lấy đi, cầm lấy đống dược liệu này mà giữ lấy mạng cho mình”

Trong giọng nói tràn đầy sự uy hiếp.

Tất cả mọi người đều biết răng Đào Thi đang vô cùng tức giận.

Giang Cung Tuấn xong đời rồi.

Đào Thi không ra giá nữa.

Phương Thanh Tâm đứng trên bục đấu giá quan sát tất cả không nói gì.

Cô âm thầm nhìn về phía Phương Vĩnh Cánh hỏi ý kiến.

Sau khi Phương Vĩnh Cánh biết được chuyện này liền lập tức tiến vào bên trong hội trường quan sát tất cả. Nhìn thấy những chuyện này, ông †a nói: “Thanh Tâm, nếu Đường Sở Vi muốn có cây sâm ngàn năm này thì liền đưa cho cô, không lấy một đồng nào.”

Nghe thấy điều này, Phương Thanh Tâm ngẩn người.

Cô âm thầm trò chuyện cùng Phương Vĩnh Cánh.

“Ông nội, không phải đâu, hiện tại trên sàn đấu giá đã lên đến mười lăm tỷ, là mười lăm tỷ đấy ạ, cứ như vậy mà bỏ đi cho không sao?”

“Con cứ nghe ta.”

“Vâng”

Phương Thanh Tâm cũng không dám trái lời ông.

Cô thấy không ai lên tiếng nữa, nhìn xuống Giang Cung Tuấn phía dưới, cười nói: “Nếu không còn ai ra giá nữa, vậy nhân sâm ngàn năm này chính là của cậu Giang, nhưng mà, lần này tòa nhà Bách Thảo cũng không định lấy tiền của cậu Giang, mà là miễn phí tặng nhân sâm ngàn năm cho cậu Giang.”

Lời này vừa được nói ra, toàn bộ hội trường đều chấn động.

Tặng?

Ánh mắt mọi người tập trung lại phía Giang Cung Tuấn.

Thằng nhóc thối tha này rốt cuộc có lai lịch như thế nào, mà củ sâm ngàn năm vô giá như vậy, Bách Thảo nói tặng liên tặng.

Giang Cung Tuấn cười nhạt.

Anh đã sớm biết chuyện này rồi.

Chỉ cần anh ra giá, chắc chắn Phương Vĩnh Cánh sẽ chú ý tới.

Phương Vĩnh Cánh còn có một thân phận khác, chính là người nắm trong tay cơ quan tình báo ngầm Quỷ Kiến Sầu.

Mà Quỷ Kiến Sầu biết rõ thân phận thật của anh.

Đường Sở Vi cũng ngây ngẩn cả người.

“Tặng?”

Giang Cung Tuấn nhìn Đường Sở Vi một mặt kinh ngạc, trên mặt anh mang theo ý cười, nói: “Vợ à, thân y Phương đúng là cho em đủ mặt mũi, đến cả nhân sâm ngàn năm vô giá như vậy, nói tặng liền tặng”

“Cho em mặt mũi?” Đường Sở Vi sửng sốt.

Giang Cung Tuấn cười đen tối: “Thật ra, anh cũng nhìn ra điều này nên không có tiền lại vẫn cứ ra giá, làm cho người ta chú ý đến, không ngờ lại thành công rồi”

Đường Sở Vi cực kỳ hoảng hốt.

Không ngờ Phương thần y lại xem trọng cậu Giang thần bí kia, đem tặng cả nhân sâm ngàn năm.

“Cậu Giang, cô Sở Vi, sau khi kết thúc đấu giá, mời đến phía sau hội trường để nhận nhân sâm ngàn năm”

Phương Thanh Tâm mở miệng, sau đó tiếp tục bán đấu giá dược liệu tiếp theo.

Kim Tĩnh Ân đứng bên cạnh tràn đầy nghi hoặc.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Ra giá đã tới mười lăm tỷ rồi, vậy mà bây giờ Bách Thảo lại đem nhân sâm ngàn năm vô giá ra đưa cho Giang Cung Tuấn.

Chẳng lẽ, anh ta lại là nhân vật lớn nào đó sao?

“Vợ à, chúng ta đi thôi, mau đi lấy nhân sâm sau đó trở về.”

Giang Cung Tuấn lôi kéo Đường Sở Vi đứng dậy bước đi.

Phương Thanh Tâm nhìn thấy, cũng gọi người bán đấu giá tới tiến vào phía sau hội trường.

Phía sau hội trường.

Phương Thanh Tâm tôn trọng chào: “Cậu Giang, cô Sở Vi”

“Phương Thanh Tâm, món quà này quá quý giá rồi, tôi không thể nhận được”

Đường Sở Vi tới là để từ chối.

Nhân sâm ngàn năm vô giá tới vậy, cô cũng muốn có, nhưng cô không muốn mắc nợ ân tình của cậu Giang thần bí kia nữa.

“Nhận, sao lại không nhận chứ?” Giang Cung Tuấn lập tức mở miệng.

“Giang Cung Tuấn…”

Đường Sở Vi kích động nói với anh: “Vô duyên vô cớ, sao anh lại lấy đồ của người khác chứ”

Giang Cung Tuấn xấu hổ sờ đầu, nói: “Vợ à, đồ được tặng mà, không nhận thì không nhận.”

Phương Thanh Tâm vội vàng nói: “Cô Sở Vị, đây là tấm lòng của ông nội tôi, chỉ là một gốc nhân sâm ngàn năm mà thôi, cũng không tính là gì cả. Cô hãy nhận lấy đi”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà gì cả.”

Giang Cung Tuấn ôm lấy nhân sâm ngàn năm, cười nói: “Cô Phương, thay tôi cảm ơn Phương thần y”

Nói xong, anh lôi kéo Đường Sở Vi đi.

Bình luận

Truyện đang đọc