CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Một đòn chắn, một cú đá.

Một người đàn ông to lớn hơn một trăm ký cứ như vậy mà bị đá bay ra ngoài.

Sắc mặt Hứa Vi trầm xuống.

Tại địa bàn của anh ta, dám đánh người của anh ta, thật sự không biết sông chết là thế nào.

“Thăng nhóc, anh biết đây là nơi nào không?”

Vẻ mặt anh ta dữ tợn, đe dọa nói: “Ở đây là Hồng Bắc, tôi không quan tâm anh có lai lịch gì, đến Hồng Bắc thì có là rông cũng phải ngủ yên cho tôi, là hổ thì phải bò cho tôi, bây giờ quỳ xuống nhận sai thì tôi có thể cân nhắc đến chuyện bỏ qua cho anh”

Đường Sở Vi thấy Giang Cung Tuấn không nói lời nào đã đánh người ta, nhanh chóng kéo anh lại.

“Bỏ đi chông”

Giang Cung Tuấn cũng không muốn so đo với người như Hứa Vĩ.

Anh gật đầu.

Mà ánh mắt của Hứa Vi dừng ở trên người Đường Sở Sở.

Anh ta bị sự xinh đẹp của Đường Sở Vi hấp dẫn.

Dáng người cô cao gây, mái tóc dài như thác nước, làn da mịn màng trắng trẻo như mỡ dê, vô cùng xinh đẹp.

Anh ta liếc nhìn vẻ mặt thản nhiên của Giang Cung Tuấn, rồi lại nhìn khuôn mặt mang theo sự lo lắng của Đường Sở Sở, anh ta cười lạnh nói: “Muốn đi cũng không dễ dàng như vậy”

Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra gọi.

Giang Cung Tuấn không muốn chấp nhặt với những kẻ hề này, kéo Đường Sở Vi muốn rời đi.

“Cản lại cho tôi”

Một vệ sĩ đột nhiên vặn nắm đấm đánh về phía Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn trực tiếp xoay người tránh.

Lúc xoay người, cơ thể anh bay lên không trung rôi tung ra cú đá, đá vào trên ót người đàn ông vạm vỡ.

Đầu anh ta lệch đi, có thể lảo đảo đập vào trên quầy.

Rầm.

Quây kính lập tức vỡ tung.

Các dược liệu trung y quý báu như nhân sâm, nhung hươu rơi rải rác trên mặt đất.

Mà Giang Cung Tuấn thì đang đứng vững vàng trên mặt đất.

Trong lòng Hứa Vi kinh ngạc.

Anh ta biết rõ thực lực của hai vệ sĩ này của anh ta, bây giờ lại bị người hạ gục, xem ra hôm nay anh ta gặp phải người khó chơi rồi.

Nhưng, đây là Hồng Bắc, là địa bàn của nhà họ Hứa.

Anh ta có chỗ dựa nên không hề sợ hãi.

Có thể đánh hai người, nhưng có thể đánh hai mươi người, có thể đánh hai trăm người không?

Sắc mặt anh ta âm u đáng sợ.

Mà khách khứa xung quanh đều ngẩn người.

Người này có phải quá mạnh rồi không?

Chớp mắt đã hạ qục hai người đàn ông lực lưỡng.

Giang Cung Tuấn nở nụ cười nghiên ngẫm: “Còn muốn tôi mua không?”

Sắc mặt Hứa Vi âm trầm, không nói gì, chỉ liếc nhìn Nhiếp Tương bên cạnh, căn dặn: “Tính toán cho rõ ràng, thằng nhóc này làm bao nhiêu dược liệu hư, dựa theo đó rồi bồi thường gấp trăm lân”

“Vâng”

Nhiếp Tương lập tức tính toán.

Mà Giang Cung Tuấn cũng thấy thú vị.

Anh muốn xem thử Hứa Vi này còn thể làm được thủ đoạn gian trá gì.

Đường Sở Vi thì cảm thấy lo lắng, không ngừng kéo Giang Cung Tuấn, nhỏ giọng nói: “Chồng ơi, đây là Hồng Bắc, đừng gây chuyện, chúng ta mau đi rồi về thôi”

Giang Cung Tuấn khẽ xua tay, nói: “Em yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu, bây giờ là xã hội pháp chế, anh không tin tên đó có thể làm gì anh”

“Ha ha…”

Hứa Vi bật cười: “Xã hội pháp chế? Ở hiệu thuốc số một này, lời Hứa Vi tôi nói chính là pháp luật, tôi bảo anh quỳ thì anh phải quỳ”

Giang Cung Tuấn không thèm quan tâm, anh ngồi xuống.

Đường Sở Vi thì lòng nóng như lửa đốt.

Không ngừng khuyên anh.

Nhưng Giang Cung Tuấn không nghe.

Cô không còn cách nào, đành ngồi bên cạnh rồi rút điện thoại ra, nhẹ nhàng gọi điện thoại báo cảnh sát.

Hứa Vi nhìn thấy nhưng không ngăn cản.

Mà cười lạnh.

Báo cảnh sát?

Báo cảnh sát có tác dụng không?

Đây là Hồng Bắc; nhà họ Hứa ở Hồng Bắc là sự tồn tại một tay che trời, cảnh sát đến chỉ sẽ bắt Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vĩ đi thôi.

Rất nhanh sau đó, Nhiếp Tương đã tính toán xong.

“Anh ba, đã tính xong rồi, tổng cộng làm hư bốn trăm ba mươi lăm triệu dược liệu quý báu”

Anh ba cũng ngồi xuống.

Anh ta bắt chéo chân, ngậm xì gà.

Hai tên bảo vệ của anh ta đã đứng dậy, đứng đằng sau anh ta.

Hứa Vi nhìn Giang Cung Tuấn, cười lạnh nói: “Nghe thấy chưa, làm hư bốn trăm ba mươi lăm triệu dược liệu, bồi thường gấp trăm lần là bốn mươi ba tỷ năm trăm”

Hứa Vi xem rõ Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi này rồi.

Tuy Giang Cung Tuấn ăn mặc bình thường, nhưng Đường Sở Vi lại mặt toàn đồ có thương hiệu, cả người cô từ trên xuống dưới cộng lại cũng hơn ba tỷ.

Có thể ăn mặc như thế, chắc chắn giá trị con người không thấp.

Bắt chẹt hơn bốn mươi mấy tỷ là hoàn toàn hợp lý.

Anh ta cũng không Sợ Đường Sở Vi có lai lịch gì.

Cho dù có lai lịch lớn cỡ nào nhưng ở trước mặt nhà họ Hứa cũng là cái rắm.

Giang Cung Tuấn không thèm đếm xỉa.

Lúc này, người phục vụ đã đuổi hết khách trong quán đi rồi, tầng hai chỉ còn lại thừa lại hai người Giang Cung Tuấn và Đường Sở Sở.

Thùng thùng thùng!

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Ngay sau đó, mấy chục người xông lên tầng hai.

Trong tay mười mấy người này đều cầm vũ khí, dùi sắt, mã tấu, dùi cui điện, thậm chí có cả người cầm cục gạch đến.

“Anh ba”

Mười người đàn ông khoảng hai mươi tuổi bước đến cung kính gọi Hứa Vi.

Vẻ mặt Đường Sở Vi bị dọa tái nhợt khi nhìn thấy mười mấy người.

Mà Giang Cung Tuấn, vẻ mặt lại thong dong.

Hứa Vĩ cười lớn rồi đứng lên: “Ha ha, thằng nhóc, bây giờ tôi xen anh còn ngông cuồng thế nào đây, lập tức quỳ xuống xin lỗi, tôi đồng ý với anh chỉ đánh gãy hai chân anh, còn vợ của anh thì để cho tôi chơi mấy ngày, chuyện này sẽ coi như chấm dứt, nếu không…”

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn lập tức trở nên âm trầm.

Tìm anh ta gây rối anh có thể nhịn được.

Nhưng thèm muốn Sở Vi.

Phải chết.

“Nếu không thì sao?”

Giang Cung Tuấn đứng lên.

“Chồng…”

Đường Sở Vi kịp thời kéo tay anh lại, khuyên nói: “Đừng kích động, bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta sẽ chịu thiệt, em đã gọi cảnh sát rồi, chắc cảnh sát sẽ đến nhanh thôi”

“Ha ha..” Hứa Vi cười lớn: “Hôm nay e rằng cảnh sát không đến được rồi.”

Đường Sở Vi nghĩ đến gì đó, sắc mặt khế thay đổi.

Cô muốn kéo Giang Cung Tuấn rời đi, nhưng xung quanh toàn là những người đàn ông to lớn cầm vũ khí.

Mặt cô lập tức tái mét.

Giang Cung Tuấn trầm mặt, lạnh giọng nói: “Không dạy dỗ anh một chút thì anh không biết Mã Vương Gia có mấy con mắt…”

“Giết anh ta cho tôi..”

Theo tiếng hét lớn của Hứa Vi.

Mấy chục người đồng thời ra tay, cầm vũ khí đánh về phía Giang Cung Tuấn.

Đường Sở Vi bị dọa sợ hét lớn, mắt nhắm lại.

Giang Cung Tuấn kéo Đường Sở Vi rồi lao nhanh về phía Hứa Vi.

Trong lúc lao tới anh nắm chặt tay và tấn công nhanh chóng.

Một tên đàn ông cường tráng đang xông lên phía trước lập tức bị đánh trúng, người anh ta giống uốn cong, cơ thể bay ngược đập vào mấy người ở phía sau. . Kiếm Hiệp Hay

Giang Cung Tuấn ôm Đường Sở Sở, cơ thể nhảy lên cao hơn hai mét bay lên đá.

Một người lập tức bị đánh lùi.

Sau đó anh giẫm lên vai một người, nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Hứa Vi.

Trong lúc đặt Đường Sở Vi xuống, anh túm Hứa Vi lên, rồi ném mạnh, đập ngã mấy người đang xông đến.

“Am “Đau quá…”

“Mẹ ơi…

“Bùm bùm..”

Tiếng gào thét đau đớn truyền đến từ tâng hai, còn có tiếng đồ vật bị đập bể.

Toàn bộ mười mấy người đang nằm trên mặt đất.

Còn Giang Cung Tuấn thì đã ngồi xuống.

Đường Sở Vĩ thì rúc vào trong lòng anh, nhắm mắt, hai tay ôm chặt lấy vai anh.

Cô không dám mở mắt ra.

Cho đến khi không nghẹ thấy tiếng động nào cô mới mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc.

Cô thở ra một hơi: “Không sao chứ?”

Nhận ra hai tay mình đang ôm lấy vai Giang Cung Tuấn, cô đỏ mặt, nhanh chóng xua đi.

Cô đứng dậy, xoay người nhìn thấy mười mấy người và một đống dược liệu hỗn độn nằm trên mặt đất, thuốc bắc bày la liệt trên nền nhà, cô sợ hãi hét lên.

Lại nhảy vào lòng của Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn vươn tay ôm cô; cười nói: “Không sao, có thể có chuyện gì, không phải anh nói khoác chứ ba mấy chục người như này anh thật sự không thèm để vào mắt”

“Thằng, thằng nhóc kia, anh, anh biết tôi là ai không?”

Hứa Vi loạng choạng bò dậy.

Nhưng, Giang Cung Tuấn cầm một cái ly ở trên bàn lên rồi ném tới.

Choang.

Cái ly đập vào đầu Hứa Vi.

Đầu anh ta lập tức vỡ toát, máu tràn ra, máu nhuộm đỏ toàn bộ khuôn mặt, đau đến mức anh †a phải lăn lộn trên mặt đất.

Đường Sở Vi thấy cảnh này, bị dọa đến mức tái mét mặt mày. Vội nói: “Chồng, mau, mau đi thôi, đợi cảnh sát tới là anh hỏng chuyện mất”

Giang Cung Tuấn khẽ xua tay, nói: “Không sao.

đâu, xem ra ở Hồng Bắc này, cảnh sát gian thương câu kết với nhau, thật sự là chướng khí mù mịt, đây là lúc nên chỉnh đốn lại”

Thật ra, cảnh sát sớm đã đến rồi, nhưng luôn ở bên ngoài không đi vào.

Vì Hứa Vi đã dặn dò rồi.

Hứa Vị đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất, anh ta hung tợn gầm lên: “Nhóc con, mày chết chắc rồi, không giết mày thì tao không phải Hứa Vi.

Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra gọi.

“Đội Đinh, cậu, cậu mau đưa người lên đây, cửa hàng tôi bị đập rồi”

Bình luận

Truyện đang đọc