CƯỜNG ĐẠI CHIẾN Y

Trần Vân, con trai của chưởng môn phái Thiên Sơn. Anh trai của Trần Vũ Yến.

Trần Vũ Yến nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi trên kiệu, vẻ mặt của anh ta ốm yếu và lười biếng.

Đây là anh trai của cô ta. Là Trần Vân. Anh trai Trần Vận của cô ta là một thiên tài thực sự.

Dù là môn võ nào đi chăng nữa, một chút liền hiểu, vừa học sẽ biết ngay.

Lúc còn trẻ, anh ta đã thành danh trong giới cổ võ. Cô ta còn nhớ, năm đó cô ta mới mười tuổi, còn là một cô bé.

Anh trai của cô ta đi ra ngoài một năm rồi trở về, sau khi trở về anh ta đã đến Tàng Thư Các của phái Thiên Sơn để tìm kiếm, không biết là anh ta đang tìm cái gì.

Nhưng không tìm thấy.

Cuối cùng đã đi hỏi bố cô ta, cũng chính là Trần Phi Hùng chưởng môn phái Thiên Sơn.

Cuối cùng hai người đã cãi nhau, thậm chí là đã rút kiếm. Anh trai của cô ta tức giận rời khỏi phái Thiên Sơn. Cho đến ngày hôm nay, đã được mười năm rồi.

Cô ta vẫn không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhiều năm sau, bố cô ta mới nói cho cô ta biết.

Hóa ra, mấy trăm năm trước, khi Võ Minh thiên hạ bao vây Huyền Linh người sáng lập Huyền Linh Chân Công.

Vào thời điểm đó, phái Thiên Sơn cũng là cổ võ minh chủ. Sau trận chiến, Huyền Linh ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Trước khi chết, ông đã giao lại quyền lực Huyền Linh Chân Công cho phái Thiên Sơn.

Kể từ đó, bộ võ công đỉnh cao này đã bị thất truyền. Không ai biết nó ở phái Thiên Sơn.

Mà phái Thiên Sơn vẫn luôn cất giữ nó ở trong Tàng Thư Các, chỉ có những chưởng môn phái biết.

Mấy trăm năm qua, chưởng môn phái Thiên Sơn vẫn luôn nghe theo lời dạy, không tu luyện nó, anh trai của cô ta là Trần Vân không biết đã nghe được ở đâu Huyền Linh Chân Công đang ở trong phái Thiên Sơn.

Vì vậy đã chạy về tìm kiếm, cuối cùng phải đi hỏi Trần Phi Hùng. Đó là tà công, Trần Phi Hùng đương nhiên sẽ không cho. Vì vậy, Trần Vân đã rời khỏi phái Thiên Sơn. Lần đi này là mười năm.

Trong mười năm, phái Thiên Sơn vẫn luôn tìm kiếm Trần Vân, nhưng Trần Vân không xuất đầu lộ diện.

Cô ta không ngờ, mình ở Thiên Sơn Quan sẽ gặp lại người anh trai đã mất tích mười năm của mình.

Trần Vân ngồi trên kiệu cũng nhìn thấy Trần Vũ Yến đang ở sau lưng Giang Cung Tuấn.

Anh ta sớm đã biết Trần Vũ Yến đi theo Giang Cung Tuấn. Tuy nhiên, anh ta không quan tâm. Vụt!

Chỉ nhìn thấy một tia sáng xuất hiện, anh ta lập tức rời khỏi kiệu, xuất hiện ở cách trước mặt Giang Cung Tuấn mười mét.

Hai tay chắp sau lưng, nhìn Giang Cung Tuấn, khóe miệng nhếch lên vẽ ra một nụ cười đùa giỡn.

“Người gửi lời thách đấu là anh?” Giang Cung Tuấn vẻ mặt bình tĩnh hỏi.

“Đúng” Trần Vân về mặt thờ ơ, dường như đang nói đến chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Người đâu?”

“Vậy thì phải xem anh có bản lĩnh này hay không đã” Trần Vân liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nâng Hình Kiếm trong tay lên, từ từ rút ra.

Chân thân của Hình Kiếm lộ ra, dưới tia nắng mặt trời, Hình Kiếm rất chói và lóa mắt.

“Anh…”

Trần Vũ Yến không thể nhịn được nữa, bước lên trước, nhìn chằm chằm vào Trần Vân đang đứng trước mặt mình.

“Anh, là anh sao?” Một tiếng anh, làm Giang Cung Tuấn ngẩn người. Anh trai của Trần Vũ Yến?

Chuyện gì thế này, anh ta cũng là người của phái Thiên Sơn, con trai của Trần Phi Hùng?

Nếu là đệ tử của phái Thiên Sơn, tại sao anh đã đến phái Thiên Sơn nhiều lần nhưng lại chưa từng nhìn thấy?

Trần Vân liếc nhìn Trần Vũ Yến. Anh ta vẫn nhớ, lúc mình rời đi Trần Vũ Yến vẫn còn là một cô bé mười tuổi.

Trong nháy mắt, mười năm trôi qua.

Cô bé khi đó cũng đã trở thành một người cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. “Anh, em biết là anh, quay đầu đi anh, bây giờ quay đầu vẫn chưa muộn” Đáy mắt Trần Vũ Yến mờ mịt.

Cô ta biết tại sao anh mình lại đoạn tuyệt với bố mình.

Tất cả là vì phái Thiên Sơn đã cất giữ cuốn sách Huyền Linh Chân Công.

“Chuyện gì vậy?” Giang Cung Tuấn hỏi. Trần Vũ Yến không trả lời, trong mắt cô ta lúc này chỉ có Trần Vân.

“Vũ Yến, mỗi người đều có chủ của chính mình, không có đường lui, đây không phải là nơi em nên ở, mau xuống núi đi” Trần Vân nhẹ nhàng nói.

“Chủ, chủ của ai?” Trần Vũ Yến hét lên: “Anh là đệ tử phái Thiên Sơn, anh.”

“Càn rỡ”. Trần Vân lạnh lùng nói.

Thân hình lóe lên, anh ta lập tức xuất hiện ở trước mặt Trần Vũ Yến, bóp cổ cô ta, lập tức nâng cô ta lên.

Tốc độ của anh ta quá nhanh, nhanh đến mức Trần Vũ Yến cũng không kịp phản ứng.

Ngay cả Giang Cung Tuấn cũng kinh ngạc. Tốc độ của tu vi này chắc chắn đã tiến vào Bát Cảnh. Không tiến vào Bát Cảnh, hoàn toàn không có tốc độ như vậy. Anh không có lập tức ra tay. Vì bây giờ anh có hơi lờ mờ.

Anh không biết mối quan hệ giữa Trần Vũ Yến và người đã gửi lời mời thách đấu cho anh có quan hệ gì, tại sao cô ấy lại gọi anh ta là anh.

Trần Vũ Yến bị bóp cổ, trong nháy mắt sắc mặt đỏ bừng, cô ta khó khăn mở miệng: “Anh, anh, quay đầu là bờ, Huyền Linh Chân Công là tà công, bố không giao cho anh là vì lý do này, khụ khụ..”

Cô ta ho sặc sụa.

Giang Cung Tuấn cũng sợ cô ta xảy ra chuyện, nhàn nhạt nói: “Anh là gửi lời thách đấu cho tôi, thả cô ấy ra trước đi.”

Lúc này Trần Vân mới buông tay. Trần Vũ Yến vội vàng lùi lại vài bước. Giang Cung Tuấn nhanh chóng đỡ cô ta hỏi: “Không sao chứ?” Trần Vũ Yến lắc đầu. Ánh mắt của cô ta vẫn luôn dừng lại ở trên thân hình ốm yếu của Trần Vân, lại bước lên phía trước, hỏi từng chữ: “Anh, mười năm nay anh đã đi đâu?”

“Giang Cung Tuấn, tiếp chiêu” Trần Vân phớt lờ Trần Vũ Yến. Vào lúc này, trên người anh ta phát ra một hơi thở khủng khiếp.

Hơi thở này lao lên bầu trời giống như một con rồng khổng lồ, ảnh hưởng đến các đám mây trên bầu trời, những đám mây bị hơi thở này phá hỏng mà biến mất trong vô hình.

Mà Trần Vũ Yến cũng bị hơi thở này làm cho chấn động.

Hơi thở của Trần Vân giống như cầu vồng, hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt tái nhợt mang theo vẻ bình tĩnh và tự tin bất khả chiến bại.

Anh ta vừa lộ ra hơi thở, Giang Cung Tuấn liền biết người này rất mạnh, thậm chí còn có thể ở trên anh.

“Anh, đừng..” Trần Vũ Yến hét lên.

Tuy nhiên, cô ta chỉ cảm thấy có một bóng trắng lóe lên trước mặt, cô ta còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì thì đã bị đưa đi.

Người đưa cô ta đi là một trong những người phụ nữ khiêng kiệu kia. Những người này đặt Trần Vũ Yến vào kiệu, liền khiêng kiệu rời đi. Thiên Sơn Quan, đỉnh núi.

Hơi thở của Tần Vân như cầu vồng, áo choàng trắng bay phấp phới, mái tóc đen dài không gió mà bay.

Hình Kiểm ở trong tay Giang Cung Tuấn cầm ngang, nhìn Trần Vân hơi thở giống như cầu vồng, cổ họng khẽ nhúc nhích, hỏi từng câu từng chữ: “Anh là đệ tử của phái Thiên Sơn? Tôi Giang Cung Tuấn và anh không thù không oán, tại sao anh lại gửi lời thách đấu cho tôi? Còn nữa, Khai Hiểu Đình đang ở đâu?”

“Giang Cung Tuấn, anh sai rồi, tôi không phải là đệ tử của phái Thiên Sơn. Tôi và anh quả thật là không có thù oán, tôi gửi lời thách đấu cho anh là bởi vì anh là người xuất sắc nhất của thế hệ trước”

“Tôi luôn rất tự phụ, trong thế hệ trẻ, tôi là số một”

“Nhưng anh đã xuất hiện, tốc độ gia tăng của anh quá nhanh, vì vậy tôi đã gửi lời thách đấu cho anh”.

“Không phải vì cái gì khác, chỉ vì một trận đấu” “Chỉ để chứng tỏ bản thân”

“Về phần người mà anh nhắc tới, đúng là đang ở trong tay tôi, thời gian gần đây không ít người đang tìm người phụ nữ này, tôi vô tình cứu được. Chỉ cần anh có thể đánh bại tôi, tôi liền giao người cho anh.

“Vì vậy anh không cần có gánh nặng gì hết, dùng hết sức lực đến đấu với tôi.”

Giang Cung Tuấn nhìn vẻ mặt của Trần Vân đầy tự tin. Từ vẻ ngoài có thể nhìn ra, anh và Trần Vân không kém nhau là bao. Nhưng, anh có thể đoán được, có lẽ Trần Vân lớn hơn anh vài tuổi.

“Trước đó anh nói mỗi người đều có chủ của riêng mình, chủ nhân của anh là ai?”.

Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm Trần Vân. Anh không nghi ngờ điều đó.

Nhưng sau khi Trần Vân nói những lời này, anh đã biết, phía sau Trần Vân còn có người.

Chỉ là anh không biết đó là ai. “Ha!”

Trần Vân cười nhạt, nói: “Đánh bại tôi thì anh có thể biết ngay thôi, nếu ngay cả tôi anh cũng không đánh bại, vậy thì anh không có tư cách được biết”

Bình luận

Truyện đang đọc