Mấy trăm người chậm rãi đi đến, khí thế rất khủng bố, chỉ là khí thế này thôi cũng dọa không ít người nhà họ Giang.
“Giang Cung Tuấn, anh giết cốc chủ Dược Vương Cốc của tôi, Dược Vương Cốc và anh không đội trời chung”
“Giang Cung Tuấn, trường võ thuật Bồi Sơn tôi với anh nước lửa khó dung.”
“Võ Đang tôi nhất định giết chết anh.”
Các loại tiếng mắng chửi định tại nhức óc vang lên.
Giang Vô Song nhìn thấy nhiều người đến như vậy, không khỏi nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm: “Giang Cung Tuần này rốt cuộc giết bao nhiêu người rồi chứ?”
Giang Cung Tuấn nhìn những người phía xa nhanh chóng tới đây, vẻ mặt ngưng trọng.
Nếu bây giờ không chạy, sau đó khẳng định sẽ có một hồi ác chiến, đây là điều anh không mong muốn nhìn thấy.
Liếc mắt nhìn Tề Hải một cái, nhỏ giọng nói: “Hiện tại anh còn nắm chắc có thể giết chết toàn bộ đám người này không?”
Sắc mặt Tề Hải cũng mang vẻ ngưng trọng hiếm thấy.
Đây là cơ hội tốt nhất để giết chết Giang Quốc Đạt.
Ông ta không nghĩ tới, những tên võ giả lên Thiên Sơn trước này tới nhanh như vậy, cho dù bọn họ chỉ là đám tôm tép, nhưng người quá nhiều, chỉ bằng ông ta và Giang Cung Tuấn cũng không có cách nào giết hết đám người này được.
Cho dù có thể đánh chết quá nửa, bọn họ cũng sẽ bị thương nặng hoặc thậm chí là chết ở chỗ này.
“Đi”
Tề Hải nghĩ nghĩ, liếc Giang Cung Tuấn một cái: “Chúng ta tách ra đi, hội hợp ở sơn trang”
“U”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
“Đi sao?”
Giang Quốc Đạt dường như là nhìn ra Tề Hải và Giang Cung Tuấn muốn đi, trường kiếm sau lưng. trong nháy mắt rút khỏi vỏ, thân thể xuất hiện mười mấy mét trên không trung, nghênh đón trường kiếm sắc bén, chỉ xuống dưới, quát lạnh nói: “Giang Cung Tuấn, tên cặn bã này, hôm nay tôi liền thanh lý môn hộ.”
Thấy thế, vẻ mặt Tề Hải âm u.
Giang Cung Tuấn biết Giang Quốc Đạt rất mạnh, thực lực trên anh rất xa, hiện tại anh căn bản không phải là đối thủ của Giang Quốc Đạt.
Anh cũng không biết Trần Phi Hùng có báo tin cho Giang Quốc Đạt hay không.
Giang Quốc Đạt là tộc trưởng nhà họ Giang đứng đầu Tứ đại gia tộc cổ xưa.
Mà Tứ đại gia tộc cổ xưa, không đứng bên Vương, cũng không phải người của Cổ Môn nhất hệ, thuộc về trung lập, không hỏi thế sự.
Người từ xa đến rất nhanh. Truyện Điền Văn
Rất nhanh liền xuất hiện cách Giang Cung Tuần mười mấy mét.
Huu!
Mấy trăm người vừa đến ào ào rút kiếm.
Thiếu chủ phái Thiên Sơn Trần Vũ Yến đứng ra, nhìn thấy Giang Quốc Đạt đứng giữa không trung, cầm trường kiếm trong tay, khí tức như cầu vồng, hai tay ôm quyền, trên mặt mang theo một mật khẩn cầu: “Tộc trưởng Giang, Giang Cung Tuấn giết chưởng môn của Phái Thiên Sơn chúng tôi, giết rất nhiều chưởng môn, xin tộc trưởng Giang ra tay, thanh lý môn hộ, vì giới cổ võ diệt trừ tên cặn bã này.”
“Ha ha…”
Giang Cung Tuấn cười to một tiếng.
“Vậy phải xem ông ta có bản lĩnh này không đã.”
Giang Cung Tuấn không biết Trần Phi Hùng có báo tin cho Giang Quốc Đạt hay không, nếu báo tin rồi, như vậy anh cũng muốn nhân dịp này biểu diễn một phen.
Nếu thông báo rồi, Giang Quốc Đạt khẳng định sẽ thua trong tay anh, lâm vào trạng thái chết giả, làm người của Cổ Môn nhất hệ lơ là, đến lúc đó sẽ cho Cổ Môn một kích trí mệnh.
Nếu không báo tin, anh khẳng định không phải là đối thủ của Giang Quốc Đạt.
Nhưng mà, nếu anh muốn trốn, kể cả là Giang Quốc Đạt cũng không làm gì được anh.
Thân thể nhảy lên một cái, xuất hiện hơn hai mươi mét giữa không trung, đối diện với Giang Quốc Đạt.
Thúc giục Khí công Bắc Đẩu, chân khí bao phủ toàn thân, trên người bộc phát ra khí tức đáng sợ, Thượng hình kiếm trong tay cũng trở nên lóng lánh, kim quang lập lòe, hào quang chói mắt.
“Khí tức mạnh thật.”
Khí tức trên người Giang Cung Tuấn, chấn động không ít người.
Võ giả cách đó không xa nhanh chóng rút lui.
Bởi vì cường giả siêu cấp giao đấu, dư âm chiến đấu rất là khủng khiếp, Sơ suất một chút sẽ bị dự âm đánh trúng.
“Giang Cung Tuấn.”
Giang Quốc Đạt vẻ mặt âm u, giọng nói lạnh lùng: “Cho tới bây giờ, tôi đều vô cùng coi trọng cậu, bồi dưỡng cậu trở thành người thừa kế gia tộc, nhưng mà cậu lại làm cho tôi quá thất vọng rồi, hôm nay, tôi phải thanh lý môn hộ”
Giang Cung Tuấn quát lạnh nói: “Câm miệng, ba mươi năm trước, cả nhà tôi đã bị trục xuất khỏi nhà họ Giang, tôi đã sớm không còn là người của nhà họ Giang rồi, mười năm trước ống phóng hỏa đốt cả nhà tôi, ân oán mười năm trước, hôm nay cùng nhau thanh toán đi.”
“Ha ha… được, rất tốt, tôi ngược lại muốn xem xem, Thiên tuyệt thập tam kiếm, cậu luyện đến kiểm thứ mấy rồi.” Giang Quốc Đạt cười to một tiếng, nhanh chóng xuất chiêu.
Bước ra một bước, trường kiếm trong tay run lên.
Một đạo kiếm khí đột ngột bắn ra.
Giống như một tia laser, nhanh như chớp, trong phút chốc xuất hiện trước người, đâm vào chỗ hiểm của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhanh chóng né tránh.
Kiếm khí bắn vào vách núi phía xa.
Oanh!
Bắn vào trong tầng băng thật dày.
Rất nhiều khối băng rơi xuống.
“Kiếm khí mạnh thật”
“Kiếm khí đả thương người cách mấy chục mét, không hổ danh là kiếm thuật số một số hai thiên hạ, học được kiểm thuật như thế, thiên hạ ai có thể lại gần, này hoàn toàn nằm ở vị trí bất bại.”
Rất nhiều võ giả đồng thời lui lại, trong lòng cũng khiếp sợ.
Giang Quốc Đạt lại xuất chiêu, kiếm khí hiện lên, bóng người phủ xuống, xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn, chém ra một kiếm.
Giang Cung Tuấn nâng kiếm chống cự.
Đang!
Hai kiếm va chạm.
Phát ra tiếng nổ nặng nề.
Hai luồng chân khi va chạm, dư âm chiến đấu giống như gợn sóng trong nước, cuồn cuộn thổi quét, đụng vào hai tầng núi băng trên vách núi, vô số khối bằng lăn xuống, giống như động đất tới, núi lở đất nứt, định tại nhức óc.
Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy lực lượng đáng sợ theo Thượng hình kiểm truyền đến.
Cánh tay anh bị chấn động run lên, máu huyết trong cơ thể cũng bị chấn động đến quay cuồng, cổ họng nóng lên, phun ra một ngụm máu tươi.
“Thật mạnh.”
Trong lòng anh dâng lên mưa rền gió dữ.
Anh biết Giang Quốc Đạt rất mạnh, nhưng mà không nghĩ đến mạnh mẽ đáng sợ như thể.
Anh uống rượu Tuyết Liên, thực lực tăng lên một tầng.
Nhưng mà giao thủ với Giang Quốc Đạt, lại bị nghiền ép hoàn toàn.
Trong lòng Giang Quốc Đạt cũng khiếp sợ.
Ông ta không nghĩ tới, Giang Cung Tuấn có thể kiên cường chống lại công kích của ông ta.
Lực đạo của một kiểm này ông ta rất rõ ràng.
Dưới thất cảnh, gần như là không ai có thể tiếp được, Giang Cung Tuấn trái lại có thể kiên cường tiếp được công kích của ông ta, hiện tại chỉ là bị chấn động đến hộc máu mà thôi.
“Tốt lắm nhóc con, lại tiếp thêm mấy chiêu của tôi.”
Giang Quốc Đạt hét lớn.
Tiếng quát vang vọng, lại phát ra công kích.
Thiên tuyệt thập tam kiếm bị ông ta phát huy triệt để.
Đạo quang kiếm ảnh, bóng người chớp động.
Giang Cung Tuẩn bị động tiếp chiêu,
Nhưng mà kiếm của Giang Quốc Đạt quá nhanh, cùng là một chiều, Giang Quốc Đạt thi triển ra nhanh hơn anh rất nhiều, anh bị đánh lui liên tiếp, trở tay không kịp, trên người bị mấy nhát kiếm đâm trúng.
“Kiểm nhanh thật đấy”
“Đây là Thiên tuyệt thập tam kiếm sao?”
“Sai, đây chỉ là Trọng kiếm nhất cảnh trong Thiên tuyệt thập tam kiếm thôi, theo tôi được biết, Thiên tuyệt thập tam kiếm có hại trong kiến cảnh, trọng kiếm nhị cảnh mới được gọi là thiên kiếm”
Xa xa, không ít võ giả đang xem cuộc chiến.
Bọn họ đều bị kiểm thuật của Giang Quốc Đạt làm chấn động.
Chân chính của nhanh như chớp.
Oanh!
Lại một lần nữa đối chọi.
Giang Cung Tuấn giơ Thượng hình kiếm chống cự.
Mà Giang Quốc Đạt ở trên không trung, trường kiếm trong tay đâm vào Thượng hình kiếm.
Thân thể của Giang Cung Tuấn, giống như diều đứt dây, không ngừng rơi xuống.
Cuối cùng ngã quỵ trên mặt đất, hãm sâu vào trong lớp tuyết dày.
“Thua rồi sao?”
Không ít người nhìn thấy một màn này.
Trong ánh mắt chăm chủ của không ít người, Giang Cung Tuấn khó khăn từ trên mặt đất đứng dậy, giơ tay xoa xoa máu tươi trên khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Giang Quốc Đạt trên không trung, vẻ mặt ngưng trọng.
“Giang Quốc Đạt rất được có nhận được thông báo của Trần Phi Hùng hay không?”
Hiện tại, anh cũng có chút đắn đo không xác định.
Bởi vì Giang Quốc Đạt ra chiêu trí mạng, đây là muốn đẩy anh vào chỗ chết.
Anh thúc dục khí công Bắc Đẩu, chân khí chạy lan rộng toàn thân, tiến nhập vào tứ chi trăm xương.
Giờ phút này, da thịt của anh phát sinh biến hóa, biến thành màu đồng.
Trong khoảnh khắc liền biến thành một người đồng.
“Này?”.
Tiêu Dao Đàm ở phía xa thấy một màn như vậy, vẻ mặt thay đổi.
Lúc trước ở núi Tây Lăng, anh là chính là thua ở dưới tuyệt học này, bây giờ nhìn lại, không khỏi tim đập nhanh một hồi.
“Đây là võ công gì vậy?”
“Giang Cung Tuấn, anh ta… anh ta tại sao lại biết võ công này, ông cụ lúc trước xuất hiện ở núi Tây Lăng có quan hệ gì với anh ta?”
Các võ giả khác cũng nghi ngờ.
Giang Cung Tuấn thi triển thần công kim cương bất phá, lực phòng thủ của anh đạt tới cực hạn, thân thể nhảy lên xuất hiện hơn hai mươi mét trên không, nhìn trường kiểm trong tay Giang Quốc Đạt.
“Lão già kia, xuất chiêu đi.”