Giang Cung Tuấn hơi ngẩn người, sau đó mới tỉnh táo lại.
“Sau khi anh đến thì em hôn mê, sau đó anh gọi cảnh sát, tên giám đốc đó đã bị bắt” Giang Cung Tuấn sợ Đường Sở Vĩ sẽ bị ám ảnh tâm lý nên nói một cách bâng quơ, còn không ngừng an ủi cô. Đường Sở Vi cũng cảm thấy may mắn, may mà bình thường mình đọc nhiều loại sách, hiểu biết chút ngõ ngách nên mới phát hiện từ sớm.
Nếu không, cô thật sự không dám tưởng tượng hậu quả.
“Ra ngoài ăn cơm thôi.” Giang Cung Tuấn kéo tay Đường Sở Vi. Đường Sở Vi gật đầu lia lịa.
Lúc Đường Sở Vi ngủ, Giang Cung Tuấn đã nấu cơm xong. Đến giờ ăn cơm, người nhà họ Đường cũng đã về nhà. Cả nhà họ đi dạo siêu thị, lúc vào nhà còn đang thảo luận chuyện diễn tập.
“Chậc chậc, phô trương kinh lắm, mấy chục chiếc xe, trông rất khí thế” Hà Diệp Mai đi vào nhà, ngẫm lại cảnh tượng vừa thấy vẫn còn hoảng hốt.
Giang Cung Tuấn nhỏ giọng nói: “Sở Vị, chuyện lúc nãy đừng kể cho ba mẹ, anh sợ họ sẽ lo lắng”
“Vâng” Đường Sở Vi gật đầu. May mà lần này thoát hiểm kịp thời, không xảy ra việc gì. Nếu nói cho ba mẹ, chắc chăn họ sẽ lo lắng.
“Mẹ cười gì vậy? Diễn tập gì?” Đường Sở Vi đứng dậy tiếp nhận túi đồ trong tay Hà Diệp Mai.
Bà ta nói: “Ngay hồi chiều, ngoài tập đoàn Ella cảnh sát với quân đội hợp tác diễn tập, huy động rất nhiều người, nghe nói cả Tiêu Dao Vương cũng xuất hiện. Tiếc rằng lúc mẹ đi xem thì chỉ thấy họ rời đi, không được thấy khung cảnh thực sự”
“Hả?” Đường Sở Vi sửng sốt, diễn tập ngoài tập đoàn Ella ư? Cô không khỏi nhìn Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn xòe tay nói: “Anh có biết đâu. Lúc anh đưa em về có thấy cảnh hợp tác diễn tập nào đâu?”
Đường Sở Vi cũng không nghĩ nhiều. Giang Cung Tuấn còn nói: “Ba mẹ, cơm đã nấu xong rồi, chỉ chờ ba mẹ về ăn cơm thôi”
Cả nhà vào phòng, Giang Cung Tuấn đi lấy bát đũa. Trong bữa cơm: “Phụt..” Ngô Mịch nhả đồ ăn ra bàn, hung tợn mắng: “Giang Cung Tuấn, anh muốn tôi bị cay chết hả? Chẳng lẽ anh không biết gần đây tôi bị nóng trong người nên không thể ăn quá cay à?
Sao anh lại bỏ nhiều ớt thế?”
Hà Diệp Mai đặt đũa xuống bàn thật mạnh, nói: “Chê cay hả? Thế thì mày nấu đi! Giang Cung Tuấn nấu cơm đàng hoàng chờ chúng ta về ăn, mày còn chê ỏng chê eo!”
Đường Tấn kịp thời kéo áo Ngô Mịch.
“Mẹ…” Ngô Mịch tủi thân sắp khóc. Trước kia mẹ rất thương con dâu là cô ta, vậy mà bây giờ lại giúp thằng ở rể.
“Sau này tôi sẽ bỏ ít ớt” Giang Cung Tuấn cũng nói. Anh không muốn làm cho căng thẳng, bởi vì làm vậy sẽ chỉ khiến Đường Sở Vi khó xử.
“Chê cay thì ra ngoài ăn!” Hà Diệp Mai cầm đũa gắp thịt cho Giang Cung Tuấn, cười tươi roi rói: “Con rể, hôm nay mẹ đi xem mấy con đường, phát hiện có mấy gian hàng mặt tiền không tôi, giá cũng phải chăng, tiên của chúng ta vừa đủ mở một phòng khám. Một khi phòng khám khai trương, chúng ta sẽ dùng Sở Vi làm quảng cáo.
Ngay cả Sở Vi cũng có thể khỏi phục dung nhan, chắc chản sẽ thu hút không ít người. Lúc đó chắc chăn sẽ đặt khách”
Giang Cung Tuấn bất đặc dĩ. Anh thật sự không muốn mở phòng khám, lỡ truyên về thủ đô thì đám nhân vật lớn còn không xếp hàng tới đây?
Lúc đó anh sẽ bận rộn chết mất. Bây giờ anh chỉ muốn ở bên cạnh Đường Sở Vi, sống yên bình mà thôi.
“Mẹ, để sau này hãng nói. Đường Tấn muốn mua xe kìa, cho cậu ta số tiền đó mua xe đi. Dù là mở phòng khám thì mấy năm nay con cũng để dành ít tiên, đủ rồi”
Nghe vậy, Đường Tấn cười tươi roi rói, vội nói: “Mẹ, anh rể nói đúng làm, mình đổi xe trước đi.
Đổi con siêu xe ít ra cũng hơn ba tỷ trở lên, lái ra ngoài mới có thế diện” Giang Cung Tuấn nói chuyện giúp Đường Tấn nên Đường Tấn không gọi phế vật mà đổi thành anh rể.
Giang Cung Tuấn gật đầu: “Ừ, không thiếu tiền. Đúng rồi, hình như Sở Vi rất có hứng thú với thiết kế thời trang, hay là chúng ta khỏi mở phòng khám, mở công ty trang phục đi. Gần đây trung tâm thương mại nội thành säp kêu gọi thương gia nhập trú, lúc đó con sẽ vận dụng quan hệ thuê một tầng của một tòa cao ốc làm trụ sở chính của công ty”
Đường Sở Vi kịp thời kéo áo Giang Cung Tuấn “Anh nói bừa gì vậy. Em nghe nói trung tâm thương mại nội thành sẽ được chế tạo thành trung tâm tài chính thế giới, tiền thuê đắt lăm, hơn nữa chỉ phí nhập trú cũng là con số trên trời. Còn nữa, anh biết mở một công ty bao nhiêu tiền không? Chúng ta không có quan hệ cũng không có tiền, mở công ty sao được?”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Anh sẽ nghĩ cách kiếm tiên. Chúng ta có thể vay, có thể mượn, tóm lại chỉ cần em thích, anh đều ủng hộ em. Em biết Nội Kinh Các không? Chính là nơi lần trước anh dân em đi. Nói thật với em, chủ nhân Nội Kinh Các là chiến hữu của anh. Bọn anh cùng nhau vào sinh ra tử, chẳng qua cậu ấy thăng chức rất nhanh, quân hàm hơi cao, còn anh chỉ là lính quèn. Anh sẽ nhờ bạn anh, đó không phải là chuyện khó.”
“Cái gì? Chủ nhân Nội Kinh Các là bạn của con hả?” Hà Diệp Mai mở to mät. Nội Kinh Các là biệt thự xa hoa nhất thành phố Tử Đảng, chiếm diện tích hai mươi nghìn mét vuông, vô cùng hào nhoáng tráng lệ. Chủ nhân của Nội Kinh Các là ai, đến giờ văn còn là câu đố. Nhưng bên ngoài đồn rằng không phải có tiền thì có thể ở Nội Kinh Các.
Giang Cung Tuấn gật đầu: “Vâng. Từng là chiến hữu, chẳng qua cậu ẩy ra nước ngoài bận việc, tạm thời giao Nội Kinh Các cho con. Sở Vị, anh dự tính tổ chức lê cưới với em ở Nội Kinh Các, anh muốn em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới”
“Ha ha ha, được được..” Không chờ Đường Sở Vị lên tiếng, Hà Diệp Mai đã vui vẻ cười nói: “Tổ chức ở Nội Kinh Các đi, tranh thủ thời gian, ngay ngày sinh nhật của ông cụ luôn đi. Mẹ nghe nói ông cụ bỏ ra 90 tỷ bao trọn một tầng của khách sạn Tử Đăng tổ chức tiệc mừng thọ tám tươi tuổi, chúng ta cũng tổ chức lễ cưới ngay hôm đó, tại Nội Kinh Các hào nhoáng tráng lệ nhất thành phố Tử Đằng, tức chết ông Đường Thành Lâm sĩ diện kia!”
Hà Diệp Mai vui mừng không ngậm miệng lại được. Mặc dù Nội Kinh Các không phải là của Giang Cung Tuấn, nhưng lại có liên quan tới Giang Cung Tuấn, có thể tổ chức lê cưới của Nội Kinh Các, nếu truyền ra ngoài thì rất nở mày nở mặt Đường Tấn không tin Giang Cung Tuấn, không nhịn được hỏi: “Anh rể, anh không đùa chứ? Anh nói Nội Kinh Các là Nội Kinh Các ở Cẩm Tú hả? Biệt thự cao cấp nhất chiếm diện tích hơn hai mươi ngàn mét vuông, đồn đãi giá hơn 300 triệu đô la?”
“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Sở Vi từng đi rồi, chính là nơi đó.
“Anh rể, anh thật sự có năng lực đó sao?
Chiến hữu của anh là ai?”
Giang Cung Tuấn cười nói: “Tôi làm lính ở Nam Cương, năm đó còn có một người tới Nam Cương với tôi, đó chính là đại tướng Häc Long của Nam Cương, thống soái trăm vạn quân Hắc Long, cùng quân hàm với Tiêu Dao Vương. Nội Kinh Các chính là của Häc Long. Đại tướng rất quan tâm tôi, cho tôi ở tạm trong Nội Kinh Các”
“Xí, còn Häc Long nữa chứ” Đường Tấn nhất thời hết hứng thú, chém gió quá lớn Đường Sở Vi cũng trợn trăng màt: “Anh chém gió kinh quá, nếu anh quen biết với Hắc Long, đại tướng Häc Long mà chăm sóc anh như vậy thì sao anh lại không thăng chức? Ngay cả tiên mua thuốc lá cũng xin em.”
“Đúng thế” Ngô Mịch khinh bỉ: “Thế hiện cũng đừng có làm màu như anh. Anh biết bên ngoài nói gì không? Đều nói anh nhờ thủ trưởng dùng quan hệ mượn một chiếc xe đi thể hiện, chờ chủ nhân chiếc xe đó trở về, tài xế, thủ trưởng của anh, cả anh cũng sẽ xong đời. Anh chờ ăn súng đi”
Hà Diệp Mai cũng nghe nói chuyện này. Bà ta hơi lo lãng, không nhịn được hỏi: “Giang Cung Tuấn, thật sự như bên ngoài đồn đãi, chờ người kia về con sẽ bị trừng phạt sao?”
Giang Cung Tuấn bất đắc dĩ. Anh nói mình là chiến hữu của Häc Long, không ai tin. Nếu anh nói mình là Häc Long, chẳng phải càng không có người tin hay sao? Nếu không tin thì tạm thời giấu đi. Anh gãi đầu nói: “Mẹ, cùng lăm là viết kiểm điểm thôi, không khoa trương đến mức đó đâu.
Con làm lính mười năm, từng cứu thủ trưởng, thủ trưởng của con cũng có ô dù cứng lắm, chẳng qua là mượn chiếc xe, có phải tội lớn gì đâu”
Hà Diệp Mai thở phào nhẹ nhõm, võ ngực: “Không có việc gì là được rồi. Đúng rồi, vậy chuyện tổ chức lê cưới ở Nội Kinh Các có được không? Sẽ không có vấn đề chứ?”
Giang Cung Tuấn khẳng định: “Đương nhiên là không có vấn đề. Nội Kinh Các chính là nơi ở của Häc Long, bây giờ Hắc Long ra nước ngoài làm việc, tạm thời còn chưa về. Hơn nữa con thật sự quen biết với Häc Long, tám năm trước bọn con còn từng chấp hành nhiệm vụ với nhau. Mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng Häc Long rất nghĩa khí, chỉ cân lính dưới trướng có chuyện cân, không phải quá đáng thì cậu ấy đều sẽ đồng ý.
Không tin mẹ hỏi thăm đi, có phải Häc Long là đại tướng nghĩa khí nhất, quan tâm tới lính của mình nhất trong năm vị đại tướng hay không?”
“Cốc cốc cốc”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Cả nhà Đường Hiện câm hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mới xuất hiện trước cửa.