CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Phó Kiến Văn ôm Đoàn Đoàn cùng Tố Tâm đứng sóng vai ở trước cửa biệt thự tiễn Lương Mộ Lan.

Nhìn theo Lương Mộ Lan lên xe rời đi, Đoàn Đoàn đã nằm nhoài ở trên bả vai Phó Kiến Văn buồn ngủ, Phó Kiến Văn đưa tay đem Tố Tâm ôm vào lòng: "Đi, về nhà..."

Nghe được hai chữ về nhà, Đoàn Đoàn đang nằm nhoài ở trên bả vai Phó Kiến Văn đột nhiên thẳng thân thể nhỏ bé của mình dậy, lấy tay dụi dụi con mắt, xoay người mở cánh tay nhỏ ngắn ngủn của mình ra muốn Tố Tâm ôm một cái: "Mẹ!"

Tố Tâm tiếp nhận Đoàn Đoàn từ trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, nhỏ bé dùng cả tay cả chân quấn ở trên người Tố Tâm, Tố Tâm ôm cái mông nhỏ của Đoàn Đoàn, cô hôn một cái lên khuôn mặt trắng trẻo non nớt của Đoàn Đoàn, cười nói: "Đoàn Đoàn mệt nhọc nha! Mẹ giúp con rửa ráy sau đó chúng ta đi ngủ được không."

"Mẹ, quà!" Đoàn Đoàn có chút nóng nảy, móng vuốt nhỏ khoác lên trước ngực Tố Tâm.

Tuy rằng Lương Mộ Lan đã mang đến rất nhiều món đồ chơi, nhưng mà trong lòng Đoàn Đoàn vẫn nhớ kỹ lời mẹ nói muốn tặng cho nhóc quà.

Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn đi vào trong nhà: "Quà ở đây, mẹ chưa quên!"

Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn ngồi ở trên mặt thảm ngoài phòng khách, nhỏ bé muốn làm ổ ở trong lồng ngực của Tố Tâm, hai tay không muốn buông phần gáy của Tố Tâm ra, như con thỏ con lười biếng tha thiết mong chờ nhìn xem Tố Tâm lấy chiếc hộp gấm ở trong túi xách ra, bên trong có hai cái mặt dây chuyền, mặt dây chuyền một chiếc lớn một chiếc nhỏ, một chiếc dài một chiếc ngắn.

Ngắn chính là choĐoàn Đoàn, dáng dài chính là của Tố Tâm.

Nhìn thấy món quà, lúc này Đoàn Đoàn mới buông Tố Tâm ra, mềm mại nhỏ bé đặt mông ngồi ở trong lồng ngực của Tố Tâm, tiếp nhận dây chuyền ngắn từ trong tay của Tố Tâm.

Tố Tâm đem mặt dây chuyền mở ra, bên trong là hình ảnh chân dung một nhà ba người, Đoàn Đoàn cũng mở của mình ra...

7/10

Bình luận

Truyện đang đọc