“Cho nên lão đại, tôi thỉnh cầu ngươi, nếu như về sau gặp phải Tần Triết như vậy, nếu như ở phạm vi năng lực có thể, anh có thể cứu một lần thì hãy cứu một lần! Tôi biết nếu như anh cứu có thể sẽ mang đến phiền phức cho anh như hôm nay, nhưng... Phiền toái của anh, sẽ cứu được những người cả đời hy sinh vì sự bình an cho người khác! Có thể không!”
Rất nhanh, xe dừng lại ở Phủ Thiên Loan.
Phó Kiến Văn mở mắt ra, từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài, thấy Tố Tâm đang nắm chặt một đôi đũa đứng ở trong phòng ăn, đang bày bát đũa.
Cô mặc áo len mỏng màu đen, tóc dài buộc một cái đuôi ngựa thấp, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, đang cúi thấp xuống, biểu hiện vô cùng chăm chú, trên người đều mang theo khí chất khiến cho người khác cảm giác ấm áp thoải mái.
Phó Kiến Văn nhìn qua gian phòng được sắc màu ấm áp của đèn bao phủ, anh mở miệng nói: “Tôi cũng có người nhà, cũng muốn bảo vệ sự bình an cho bọn họ, chuyện ở Venice chỉ là vô tình...”
Nói xong, Phó Kiến Văn đẩy cửa xe ra xuống xe.
Mặc dù nhìn Phó Kiến Văn như hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng Hình Phong đã hiểu đáp án.
Sở dĩ anh ta ở lại bộ đội, là vì muốn muốn bảo vệ an bình cho người thân của mình, Phó Kiến Văn cũng muốn bảo vệ sự an bình cho người nhà.
Lần này vì Phó Kiến Văn cứu Tần Triết mà thiếu một chút để cho vợ của mình bị bắt cóc ở Venice, bây giờ Phó Kiến Vân chính là một người bình thường, cho nên cũng sẽ có sợ!
Hình Phong ngồi ở trong xe, thấy Phó Kiến Văn mở cửa, một cái nhỏ bé từ bên trong vọt ra, nhanh chóng ôm lấy chân dài của Phó Kiến Văn, một con mèo Mèo Mập cũng kêu Miêu Miêu đi ra.
Toàn bộ biệt thự đột nhiên liền náo nhiệt, vợ của Phó Kiến Văn từ trong phòng ăn chạy chậm đến, trong tay còn nắm chặt một đôi đũa, liền nhào vào trong lồng ngực của anh...
Bạn của Phó Kiến Văn cũng đều đi tới cửa trước, cười nghênh tiếp.