CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Ai có thể nghĩ tới, cuối cùng Lục Tân Nam rõ ràng lại thành bạn trai của bạn thân Tố Tâm, Sở Tầm đều nhanh muốn nôn ra máu rồi, trong lòng so với ăn mướp đắng còn đắng hơn.

"Tôi không phải ngươi em, cũng không phải mẹ em, vị trí bên cạnh tôi cũng chỉ có thể là vợ tôi. Sở Kiêu Dương, nếu như còn muốn ăn cơm thật ngon, thì đi sang chỗ của chị họ cô ngồi..." Phó Kiến Văn nghiêm mặt, rõ ràng đã vô cùng không cao hứng.

"Anh Kiến Văn!" Sở Kiêu Dương đỏ cả vành mắt làm nũng.

Con mắt Phó Kiến Văn híp lại, đứng dậy cầm qua hộp thuốc lá của chính mình, đưa tay dắt tay nhỏ của Tố Tâm: "Bạch Hiểu Niên chúng ta thay đổi vị trí..."

Bạch Hiểu Niên vui cười vì cao hứng, lập tức gật đầu: "Được!"

Bạch Hiểu Niên giục Lục Tân Nam đem mình chuyển chỗ, Bạch Hiểu Niên nhìn về phía Sở Kiêu Dương đnag cạch cạch rơi nước mắt, cảm thấy chán ghét cực kỳ.

Bên cạnh Bạch Hiểu Niên cách hai vị trí nữa mới đến Sở Tầm, Phó Kiến Văn lại đây ngồi ở chỗ của Bạch Hiểu Niên, Tố Tâm ngồi ở bên người Phó Kiến Văn, cứ như vậy Tố Tâm cùng Sở Tầm còn cách một chỗ, như vậy rất tốt!

Vị trí bên cạnh Sở Tầm, Vưu Nại Nại ngồi xuống.

Sở Tầm cùng Sở Kiêu Dương là hai chị em, nhưng lại cách nhau những mấy vị trí, như là có đại thù...

Sở Kiêu Dương ủy ủy khuất khuất nhìn qua Phó Kiế Văn, một đôi mắt to rưng rưng, nếu là người đàn ông nhìn sợ là đều phải ngồi không yên.

Xinh đẹp ngây thơ, đặc biệt là cặp mắt kia, sạch sẽ trong suốt như vậy, ngay cả Tố Tâm là một người phụ nữ nhìn đều cảm thấy không đành lòng.

Nhưng chẳng qua Tố Tâm cũng là cảm thấy không đành lòng, chứ không có thánh mẫu như vậy, người khác ở nơi này trắng trợn muốn cướp "Vị trí" của mình, chẳng lẽ cô còn phải thoải mái nhường lại! Vậy có phải người khác muốn cướp người đàn ông của cô, cô cũng phải vô cùng hoan nghênh, hai tay dâng lên! 

Bình luận

Truyện đang đọc