CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Phía đối diện Đoàn Đoàn có một cô gái nhỏ đang cùng mẹ ngồi ăn kem, ăn tới mức miệng đều lem luốc, người mẹ cười hiền hậu, vừa cười vừa giúp cô bé lau miệng, Đoàn Đoàn nhìn mà ao ước.

Cậu lặng lẽ liếc nhìn Tố Tâm, trong lòng thoáng hiện qua cảm giác mất mát... Kỳ thực miệng nhóc cũng lấm lem đây này.

Đoàn Đoàn tiếp tục cúi đầu, đúng lúc tiếp tục đưa kem vào miệng, đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn, ôn nhu giữ cái đầu nhỏ của nhóc lại.

Bánh bao nhỏ ngẩng đầu, thấy Tố Tâm cầm khăn tay đưa xuống, động tác mềm mại lau miệng giúp Đoàn Đoàn.

"Ăn chậm một chút... lem luốc giống như chú mèo nhỏ vậy!" Tố Tâm dịu dàng nói, âm thanh nhẹ nhàng khiến Đoàn Đoàn không khỏi hạnh phúc.

"Được!" Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu, nhưng là...Nhóc không muốn ăn từ từ, nhóc thích ăn thành mèo con nhỏ để mẹ giúp nhóc lau, loại cảm giác đó như là được mẹ thương yêu, chăm sóc vậy.

Ngồi ở cùng bàn phía đối diện là Bạch Hiểu Niên đang cắn ống hút, hai chân duỗi thẳng, vểnh tai nhỏ lên nghe....

“Cậu thật sự... Muốn kết hôn cùng Phó Kiến Văn!" Bạch Hiểu Niên cảm thấy quyết định của Tố Tâm đúng là không suy nghĩ mà đã làm bừa.

Tố Tâm gật đầu.

Bạch Hiểu Niên biết Tố Tâm thông minh, cũng khẳng định Tố Tâm tất nhiên biết Hạ Hàm Yên muốn lợi dụng cô, nhưng cô đương nhiên cũng biết Tố Tâm sẽ vì Hứa Khai mà cam tâm tình nguyện bị lợi dụng!!

"Như vậy cậu có hạnh phúc không!" Bạch Hiểu Niên lại hỏi, "Còn có vị hôn phu mà Tố gia an bài cho cậu bây giờ tính sao?!"

"Đó là Tố gia sắp xếp cho con gái ruột của họ, bây giờ con gái ruột đã trở về, thì người nên gả cho Cố gia kia chính là con gái ruột của họ mới phải.”

Cố gia cũng sẽ không cho phép một cô gái có người mẹ bị bệnh thần kinh gả cho con trai độc nhất của họ.

Bạch Hiểu Niên quá hiểu Tố Tâm, chủ yếu nhất vẫn là Tố Tâm không thích vị Cố thiếu gia kia, nếu như Tố Tâm thực sự yêu thích... Sợ là cô cũng không thể bình tĩnh mà nói mấy câu như vậy.

"Vì Hứa Khai... Có đáng không?!" Bạch Hiểu Niên hỏi, hai hàng lông mày xinh đẹp nhíu vào nhau, rõ ràng... Chính cô cũng cảm thấy không đáng.

Tố Tâm cụp mắt cười yếu ớt: "Coi như là, trả hết nợ ân tình cho Hứa Khai, sau chuyện này... Từ bây giờ sẽ không bao giờ nhắc lại nữa!"

"Lời này... Cậu cũng là đang tự mình lừa dối mình!" Bạch Hiểu Niên thở dài.

Tố Tâm cúi đầu cười yếu ớt... mắt hờ hững.

Tố Tâm đối Hứa Khai tình cảm sâu đậm, người khác không rõ chẳng lẽ Bạch Hiểu Niên còn có thể không rõ ràng sao!

Chỉ là, đây không phải Tố Tâm tự lừa gạt chính mình...Mà đây là lời cảnh báo mà Tố Tâm tự đặt ra cho chính mình, đối với Hứa Khai... cô nên buông tay rồi...

3 giờ 20 phút, điện thoại của Tố Tâm vang lên, đúng là Phó Kiến Văn.

"Mình phải đi rồi..." Tố Gâm cầm túi xách, nhìn xem Đoàn Đoàn đã ăn xong chưa, nói: "Đoàn Đoàn, ba ba đã đến... Chúng ta đi!"

"Dạ!" Đoàn Đoàn ngoan ngoãn vâng lời.

Bạch Hiểu Niên ngồi ở quán kem, nhìn Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn ra xe của Phó Kiến Văn.

Dưới ánh mặt trời, Phó Kiến Văn đứng ở đuôi xe, khóe môi ngậm điếu thuốc lá, tay cầm điện thoại di động, dáng người kiên định, bộ âu phục màu xanh da trời mở rộng, lộ ra chiếc áo sơ mi trắng vô cùng sạch sẽ, anh vẫn chưa đeo cà vạt...

Ngón tay thon dài của anh đặt lên cổ áo, mở ra hai nút áo phía trên cùng. Con người này, khí thế trầm ổn, có vẻ hơi bức người khiến người khác nhìn vào có mấy phần sợ hãi.

Bạch Hiểu Niên gác chân, một tay chống cằm, cô cảm thấy Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm nhìn qua vô cùng xứng đôi.

Bạch Hiểu Niên từng nghe nói về Phó Kiến Văn, con người này nổi danh lạnh lùng vô tình... Ở giới luật tài chính nổi danh như sấm... Con gái chạy theo hắn xếp hàng dài không kể hết, chỉ là những người theo đuổi hắn đều có kết cục không tốt!!!

Chỉ là, tại sao Hạ Hàm Yên lại từ bỏ một người có điều kiện tốt như vậy, Phó Kiến Văn ngỏ ý muốn kết hôn không muốn, lại muốn nhờ Tố Tâm đứng ra giúp!!

Bình luận

Truyện đang đọc